Lâm Thanh Thanh vừa nghe vậy, niềm vui hiện lên trên khoé mắt, ôm lấy cánh tay của bà Lâm: “Mẹ, mẹ thật tốt. Là mẹ đi gặp dì Tổng sao?”
Nghe lời này, bà Lâm khẽ cười, nhẹ giọng nói: “Sao mẹ có thể không biết con gái mẹ đang nghĩ gì, huống hồ mẹ cũng cảm thấy rằng người đàn ông này cũng không tồi. Chỉ là … đối phương có vẻ như chỉ miễn cưỡng xem mắt. Có lẽ nào sẽ …“
“Mẹ, không đầu. Con đã thăm dò rồi, Dạ Mạc Thâm không có bạn gái, nếu không thì với nhân phẩm của dì Tống làm sao có thể để cho anh ấy đến xem mắt được?”
“Nói vậy cũng đúng, chúng ta phải tin tưởng vào nhân phẩm của dì Tống con.”
Sau khi thu dọn mọi thứ xong xuôi, Lâm Thanh Thanh đi xuống lầu, vừa nhìn thấy Tống An, cô ấy khẽ cười, “Chào dì Tống, hôm nay sao dì lại rảnh rỗi mà qua nhà chơi vậy?”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Tống An ánh mắt rơi vào người Lâm
Thanh Thanh.
Hôm nay cô ấy mặc một chiếc áo sơ mi dệt kim màu hồng nhạt, cùng với chiếc váy vải tuyn màu hồng, mái tóc xoăn buông xõa trên vai một cách quyến rũ, cô ấy cố ý trang điểm nhẹ nhàng, khuôn mặt trắng ngần thổi hỏng cả đạn.
Cô gái này, được trưởng bối như Tống An rất yêu thích.
Nhà họ Lâm cũng thuộc gia đình nền nếp, bố cô ấy mở công ty còn mẹ là bác sĩ bệnh viện.
Gia cảnh tốt như vậy, nhưng mà Lâm Thanh Thanh lại không hề được sủng mà kiêu.
Một cô gái hiếm có như vậy, Tổng An cảm thấy nhất định phải giới thiệu với Dạ Mạc Thâm.
“Dì Tổng đến làm gì, con không biết sao?” Vừa nói, Tống An nhếch khoé môi nở nụ cười.
Bà Lâm ở bên nghe được cũng không khỏi bật cười vài tiếng, hai má ửng hồng của Lâm Thanh Thanh nghe vậy thì xấu hồ đến mức không biết nên phản ứng thế nào, đứng tại chỗ một hồi rồi mới bước đến bên cạnh Tống An. Chủ động ngồi xuống bên cạnh bà, khoác tay Tống An, cắn môi dưới nhỏ giọng nói: “Dì Tống, dì chọc ghẹo Thanh Thanh.”
Nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng của cô gái, Tống An không khỏi giơ tay vuốt vuốt cái mũi cô ấy: “Con bé này, dì Tống đầu có chọc ghẹo con. Rõ ràng là có thể nhìn thấu tâm tư của con mới đúng. Lát nữa con cùng dì ra ngoài ăn tối đi, sau đó dì tìm cơ hội gọi Mạc Thâm đến.”
Lâm Thanh Thanh ngượng ngùng gật đầu: “Cảm ơn dì Tống, dì Tống tốt với con quá, nhưng mà Mạc Thâm anh ấy có đến không?”
“Mạc Thâm tính ra cũng tương đối nghe lời dì, chỉ có điều con người nó ngoài lạnh trong nóng, muốn ở bên cạnh nó cần tốn nhiều tâm ý một chút. Vì vậy dì Tống muốn hỏi con một câu trước, con có tự tin hay không?”
Có tự tin không? Lâm Thanh Thanh sửng sốt một chút, một hồi mới nở nụ cười: “Nếu như con không hiểu sai thì dì Tống đang hỏi con có đủ tự tin để làm tan chảy núi băng không?”
Tống An gật đầu.
“Dì Tống đừng lo lắng, con không hề chán ghét tính cách của anh ấy, ngược lại … con rất thích tính cách này. Anh ấy giống như một núi băng, có nghĩa là anh ấy đối với những người phụ nữ khác mà nói cũng là một núi bằng, chứ không phải chỉ riêng mình con. Vì vậy chỉ cần bên cạnh anh ấy không có ai khác, vậy thì con vẫn có cơ hội, hơn nữa… con rất mong chờ ngày mà núi băng này tan chảy
Nói xong, Lâm Thanh Thanh dường như cũng không chịu nổi nữa, xấu hổ cúi đầu xuống.
Tống An liếc cô một cái thật sâu, sau đó ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của bà Lâm.
“Con ngoan, dì Tổng biết là dì sẽ không nhìn sai người, vậy thì chúng ta đi thôi.”
Nhà hàng Đức Bảo “Dì hẹn nó đúng giờ đến đây ăn cơm. Chúng ta gọi đồ ăn trước đi. Đứa trẻ Mạc Thâm trước nay luôn đúng giờ. Nó sẽ tới thôi.”
Nghe vậy, Lâm Thanh Thanh cầm điện thoại lên xem thử, còn năm phút nữa là đến giờ rồi, thế là cô cầm thực đơn lên xem một chút, cùng Tổng An gọi một số món ăn nhẹ.
Khi đến giờ, Dạ Mạc Thâm thực sự xuất hiện trong nhà hàng.
Khi anh bước vào cửa, đôi mắt đen láy tìm kiếm bóng dáng Tổng An trong đám người, khi nhìn thấy một bóng người ngồi bên cạnh bà, Dạ Mạc Thâm ngay lập tức nhíu mày không vui.
Dì nhỏ này thật sự rất phiền.
Gọi điện thoại cho anh và nói rằng anh sắp trở về Tô Thành, ghé qua ăn bữa cơm chia tay.
Thật không ngờ, lại sắp xếp cho anh một cuộc xem mắt.
Ah.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Cũng không sao cả, Dạ Mạc Thâm sẽ ăn bữa này như một bữa ăn chia tay.
“Mạc Thâm!”
Đang miên man suy nghĩ thì Tống An đã gọi tên anh rồi.
Dạ Mạc Thâm có dáng người cao to, thẳng tắp, vừa bước vào nhà hàng đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người, lúc này khi anh sải bước đi về phía của Tống An càng thu hút sự chú ý nhiều hơn.
Nhìn thấy người đàn ông đẹp trai như thiên thần kia càng ngày càng tiến lại gần, nhịp tim của Lâm Thanh Thanh nhanh đến mức gần như nhảy ra khỏi cổ họng, hai tay giấu ở dưới bàn đan chặt vào nhau.
Người đàn ông này … là của cô ấy.
Cho dù bây giờ không phải, sau này … rồi có một ngày cũng sẽ là của cô ấy!! “Lại đây đi, ngồi xuống.” Tống An cười híp mắt kéo Dạ Mạc Thâm qua, sau đó đứng dậy nói: “Vẫn nên để người trẻ các con nói chuyện đi. Dì đi mua sắm ở gần đây trước.”
Nghe vậy, ánh mắt thâm thúy của Dạ Mạc Thâm lạnh lùng rơi trên khuôn mặt bà: “Bữa cơm chia tay sao?”
Trên mặt Tống An lộ ra một chút ngượng ngùng, Lâm Thanh Thanh ở bên cạnh nghe thấy cũng ngay lập tức biết rằng Dạ Mạc Thâm là bị Tổng An lừa đến đây, nhưng mà cô ấy cũng là ở thế bất đắc dĩ, cho nên cũng không xấu hổ.
“Các con ăn thật ngon nhé. Nhất định phải ngồi nửa tiếng đồng hồ rồi mới về. Dì đi trước đây.” đi.
Nói xong Tống An nhanh chóng rời
Hàn Mộc Tử buổi trưa cũng không có cảm giác thèm ăn, chỉ ăn một chút liền đi nghỉ ngơi rồi, khi cô ngủ trưa dậy mới phát hiện đã gần hai giờ rồi, có chút hoảng loạn bật dậy gọi điện cho Lâm Thanh Thanh.
Khi Lâm Thanh Thanh nhận được cuộc gọi, dường như có chút bối rối.
“Shelly?”
“Xin chào, cô Lâm, thời gian mà chúng ta hẹn nhau sắp tới rồi, nhưng mà tôi vẫn chưa nhận được địa chỉ từ cô, xin hỏi …” rồi, xin lỗi Shelly, tôi đang ăn tối với một người bạn ở nhà hàng Đức Bảo, quên gửi tin nhắn cho cô.
“Nhà hàng Đức Bảo sao?” Hàn Mộc Tử đứng dậy bước tới trước cửa sổ, nhìn nhà hàng Đức Bảo ở phía bên đường cách đó không xa, không khỏi cong môi nói: “Cô Lâm đang ở nhà hàng bên kia đường đối diện với công ty chúng tôi?
Lâm Thanh Thanh sững người một lúc, sau đó gật đầu, “Hình như … là vậy!” cô.”
“Vậy cô chờ một lát, tôi qua đó tìm
Lâm Thanh Thanh nhìn người đàn ông đẹp trai ngồi đối diện, vừa định nói không cần thì Hàn Mộc Tử ở bên kia điện thoại đã cúp máy rồi.
Nghe thấy tiếng bíp bíp từ trên điện thoại truyền đến, Lâm Thanh Thanh chớp mắt.
Cô vừa muốn nói là mình không tiện lắm, đợi lát nữa hẹn sau, nhưng không ngờ đối phương lại …
“Cô Lâm có chuyện gì vậy?”
Đang ngẩn ngơ, Dạ Mạc Thâm đột nhiên lạnh lùng hỏi một câu.
Lâm Thanh Thanh ngay lập tức định thần lại, cất điện thoại vào túi xách.
“Không có gì, không có gì.”
Nếu cô ấy nói có chuyện hoặc nhìn chằm chằm vào điện thoại một lần nữa, Dạ Mạc Thâm có lẽ sẽ trực tiếp rời đi.
Diệp Mạc Thâm khẽ nhướng mày, người phụ nữ này … thật sự là một kẻ đeo bám.
Người đàn ông như anh đã đối xử lạnh lùng với cô ấy như vậy rồi, cô còn ngồi đây.
Diệp Mạc Thâm đứng dậy, Lâm Thanh Thanh đột nhiên có chút hoảng hốt lên tiếng: “Anh Dạ, anh đi đâu vậy?”
Dạ Mạc Thâm bước chân không dừng lại, lạnh giọng nói: “Nhà vệ sinh.”
Tống An không phải bảo anh ngồi nửa tiếng sao? Anh phải làm hài lòng bà ấy.
Nhưng nửa tiếng này không giới hạn anh ấy nán lại ở đâu, đúng không?
Nhìn thấy Dạ Mạc Thâm không rời đi, mà đi vào nhà vệ sinh, Lâm Thanh Thanh cuối cùng mới thở nhẹ một hơi