“Nếu như con không có ý nghĩ gì rõ ràng vậy thì tại sao con lại là ra chuyện như vậy chứ hả?
Thật là khiến mẹ tức chết mà, con bé Tiểu Bạch này tốt như vậy, vậy mà lại thật sự để mặc cho con…
Lương Nha Hòa quả thực là đã tức giận đến không được, cắn răng nghiến lợi nói: “Tiêu Túc, mẹ nói cho con biết, nếu như con không gánh nổi trách nhiệm này, thế thì sau này con cũng không phải là con trai của Lương Nha Hòa mẹ nữa”
Đây là muốn ép cậu ta sao?
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Tiêu Túc bất đắc dĩ nhìn về phía Lương Nha Hòa một cái: “Mẹ, Tiểu Bạch chạy rồi.”
“Cái gì?”
Lương Nha Hòa nghe thấy con trai nói Giang Tiểu Bạch chạy rồi, ban đầu bà còn có chút không phản ứng lại kịp, sau đó dựa vào bộ óc của chính mình để suy nghĩ và liên kết lại một chút những chuyện đã xảy ra từ trước đến sau, tiếp đó bà bỗng nhiên trợn to hai mắt nói: “Chạy rồi? Tại sao lại chạy? Là bởi vì chuyện này? Con trai, sẽ không phải là con cưỡng ép người ta đấy chứ?”
Cưỡng ép?
Tiêu Túc hồi tưởng lại chuyện hôm qua, trí nhớ của cậu ta cũng chưa hoàn toàn biến mất, bởi vì lúc ấy cậu ta vẫn còn giữ lại được một chút lý trí và ý thức, cho nên biết được khi đó xảy ra chuyện cũng là bởi vì chính cậu ta không khống chế nổi bản thân mình.
Mặc dù không coi như là Tiêu Túc cưỡng ép cô, nhưng mà lúc ấy Tiểu Bạch đã say thành dáng vẻ như thế kia rồi, dùng cách làm tròn bốn bỏ năm lên để mà nói thì… cậu ta cũng coi như là thừa lúc người ta không tỉnh táo.
Nghĩ tới đây, Tiêu Túc rủ xuống tròng mắt, không trả lời Lương Nha Hòa.
“Con hồ đồ rồi hay sao!”
Lương Nha Hòa nhìn dáng vẻ rủ xuống tròng mắt của Tiêu Túc thì cũng lập tức biết được là cậu ta đang suy nghĩ đến điều gì, tức giận đến mức thẳng tay vỗ mạnh một cái xuống bả vai của Tiêu Túc, giận dữ không thôi mắng: “Làm sao mà mẹ lại dạy ra một đứa con trai như con chứ hả?
Tuy rằng nói chủ động là chuyện tốt, nhưng mà con cũng không thể cưỡng ép người ta chứ, người ta là một cô gái tốt như vậy, đến lúc đó bị con hù chạy mất thật rồi thì con đi đâu tìm lại một người tốt như vậy đây?”
Tiêu Túc hơi mím môi lại: “Mẹ, cũng không tính là cưỡng ép, bọn con chẳng qua là.. “
“Con thử tự mình nghe một chút xem, dáng vẻ ngay cả nói chuyện cũng không có sức thuyết phục như thế này, làm sao lại không thể coi như là cưỡng ép? Mẹ nhớ ra rồi, tối ngày hôm qua Tiểu Bạch uống say, con chính là thừa dịp người ta uống say đúng không? Bây giờ người ta tỉnh rồi cho nên cũng lập tức bị con chọc tức đến bỏ chạy, con vậy mà lại vẫn còn tâm trạng đi xuống đây ăn sáng?”
Tiêu Túc bất đắc dĩ giải thích: “Không phải là con xuống ăn sáng, con tới là để…”
“Còn không mau đi tìm Tiểu Bạch trở về cho mẹ, sao con lại vẫn còn tâm trạng để mà ngồi ở nơi này chứ hả? Con cái tên nhóc con ngu ngốc kia”
Lương Nha Hòa lại cũng không hề có ý định nghe Tiêu Túc nói hết lời, chỉ dùng sức võ lên trên vai của con trai, Tiêu Túc bị mẹ đánh cuối cùng chỉ có thể đứng dậy: “Mẹ, đừng đánh, không phải là con đi xuống để ăn sáng, con xuống là vì muốn nói với mẹ một chuyện này.”
“Nói cái gì mà nói? Nói cái gì mà nói hả? Đã là lúc nào rồi mà con vẫn còn tâm trạng ngồi ở nơi này nói? Còn không mau đi đoạt Tiểu Bạch quay về đây cho mẹt”
Tiêu Túc rốt cuộc cũng đã bị đuổi chạy, Lương Nha Hòa tức giận ngồi bịch xuống ghế, sau khi mọi chuyện kết thúc rồi, Lương Nha Hòa mới ý thức được là những người ở xung quanh đang nhìn chằm chằm vào bà.
Tệ hại, mới vừa rồi kích động một cái nên đã nói không lựa lời, cũng không biết là những người đó có nghe thấy điều gì hay không?
Thấy vậy, Lương Nha Hòa chỉ có thể cười cười nói: “Đôi tình nhân trẻ giận dõi làm mình làm mẩy, cho nên tôi mới bảo con trai tôi đi tìm bạn gái nó quay trở về, hy vọng không quấy rầy đến mọi người, mọi người hãy cứ tiếp tục ăn đi”
Tiêu Minh Chí đang ngồi ở bên cạnh của Lương Nha Hòa ngày hôm qua đã uống nhiều rồi, cho nên sáng nay khi đứng lên đầu óc vẫn còn choáng váng, vốn dĩ là ông còn đang định ngủ thêm một lát nữa, nhưng mà lại bị Lương Nha Hòa cứng rắn lôi xuống tầng ăn bữa sáng, tuy nhiên ông lại không có tâm trạng để ăn sáng gì đó, đa số thời gian ông đều ngồi im ở chỗ đó ngẩn người.
Chờ đến lúc Tiêu Minh Chí tỉnh táo lại thì đã nhìn thấy vợ mình đang điên cuồng đánh con trai của mình, cho đến khi Tiêu Túc bị đánh chạy, Tiêu Minh Chí còn chưa biết được là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Giang Tiểu Bạch quay trở lại chỗ ở, sau khi đẩy cửa ra thì lập tức ngây ngẩn.
Cô còn nhớ lần đầu tiên khi cô tới nơi này, nơi này gần như là trống rỗng không có thứ gì cả, nhưng mà từ sau khi cô vào ở, nơi này càng ngày càng trở nên giống như là nhà của cô vậy.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Khoảng thời gian này, Giang Tiểu Bạch cũng nảy sinh ra một loại ảo giác, tựa như nơi này chính là chỗ ở của cô, là nơi mà cô thuộc về.
Nhưng mà bây giờ Giang Tiểu Bạch mới phát hiện ra, hết thảy các thứ này chỉ nhưng mà là ý tưởng, chẳng qua cũng chỉ là ý nghĩ ở trong lòng của cô mà thôi.
Chỉ cần lấy hết những thứ đồ đạc thuộc về cô đi, chỗ này cũng sẽ ngay tức khắc không còn chút quan hệ nào với Giang Tiểu Bạch nữa.
Suy nghĩ đến điều này, Giang Tiểu Bạch không khỏi có chút đa sầu đa cảm, cô đưa tay lên khẽ xoa nhẹ hạt nước mắt trong suốt ở nơi khóe mắt, khóe môi lại nâng lên tạo thành đột đường cong đẹp mắt.
“Trăng cũng có lúc tròn lúc khuyết, người cũng có hợp tan ly biệt, vốn dĩ cũng không phải là thật, có cái gì để mình phải khổ sở đâu chứ?”
Nói xong, Giang Tiểu Bạch đóng cửa lại, sau đó đặt điện thoại di động túi xách sang một bên, bắt đầu thu dọn đồ đạc của chính mình.
Lúc khom lưng xuống, cảm giác đau nhức từ đôi chân và trên hông truyền tới đã không ngừng lặp đi lặp lại nhắc nhở cô về chuyện đã xảy ra vào buổi tối ngày hôm qua, thật ra thì chính cô cũng hoàn toàn không dự đoán được là sẽ xuất hiện một ngã rẽ bất ngờ như thế này.
Sớm biết sẽ xảy ra chuyện như vậy thì cô sẽ không uống nhiều thêm mấy ly rượu kia.
Nhưng mà lúc đó cô bị Tiêu Túc chọc tức, cho nên trong lúc nhất thời cũng không suy nghĩ được nhiều, mới uống nhiều thêm mấy ly!
Rượu và sắc đẹp đều sẽ hại người, quả thật như vậy!
Vừa nghĩ tới việc mình đã mất đi lần đầu tiên, Giang Tiểu Bạch cũng có chút oán giận, nhưng mà ngay sau đó cô lại bắt đầu tự an ủi chính mình.
“Không có sao hết, mình là phụ nữ của thời đại mới mà, chuyện này thì được coi như là cái gì chứ? Dù sao thì chính mình cũng rất thoải mái, coi như là mình đã gạt được chút hời đi!”
An ủi chính mình xong, Giang Tiểu Bạch lại vừa bắt đầu chậm rãi thu dọn đồ đạc của bản thân, đồng thời cũng vừa lấy điện thoại di động đến để gọi cho người của Công ty dọn nhà đến hỗ trợ.
Điện thoại di động được mở máy một lần nữa, sau đó Giang Tiểu Bạch nhanh chóng tìm được số điện thoại của Tiêu Túc, kéo vào bên trong danh sách chặn số, tiếp theo cô mới gọi điện thoại cho người của Công ty dọn nhà.
Sau khi người của Công ty dọn nhà bên kia đã thương lượng xong về giá cả và lấy thông tin địa chỉ nhà với Giang Tiểu Bạch xong thì lập tức cúp máy, cũng đã cam kết là sẽ đến trong vòng một giờ đồng hồ tới.
Giang Tiểu Bạch để điện thoại di động xuống, trong lòng dần dần trở nên bình tĩnh.
Sau ngày hôm nay, có lẽ là hai người bọn họ cũng sẽ không còn bất cứ quan hệ gì nữa đúng chứ?
Cũng không biết là sau khi Tiêu Túc tỉnh lại sẽ có phản ứng như thế này? Có lẽ là bây giờ anh ấy đã đi tìm Lương Nha Hòa ngửa bài, nói rõ giữa hai người chỉ là giả vờ làm bạn trai bạn gái mà thôi?
Ôi, bây giờ mà cô vẫn còn nghĩ đến điều này làm cái gì? Dù sao thì vốn dĩ cũng đã quyết định xong từ trước rồi mà, tại sao lại có thể quấn quýt không thôi bởi vì loại chuyện này chứ?
Giang Tiểu Bạch dùng sức lắc lắc đầu của chính mình, bảo chính mình không nên tiếp tục nghĩ đến nữa, tiếp theo sau đó phải chuyên tâm thu dọn đồ đạc.
Cũng không biết là Tiêu Túc tỉnh lại vào lúc nào, chỉ hy vọng rằng cô có thể thu dọn xong đồ đạc trước khi Tiêu Túc quay trở về, đến lúc đó khi anh ấy quay trở lại thì sẽ nhìn thấy được một ngôi nhà đơn giản như lúc đầu, còn cô cũng sẽ không cần phải chạm mặt với Tiêu Túc nữa.
Nhưng mà ông trời không chiều lòng người, ngay khi mà Giang Tiểu Bạch đã thu dọn gần xong đồ đạc rồi, người của Công ty dọn nhà vẫn còn chưa tới, Giang Tiểu Bạch chỉ có thể gọi điện thoại cho bọn họ, kết quả là đám người kia lại nói, xe đang đi trên đường thì bị bể bánh, cho nên phải kéo dài thời gian thêm nửa giờ đồng hồ.
Giang Tiểu Bạch đột nhiên cảm thấy tức giận đến không được, muốn nổi giận, nhưng suy nghĩ một chút người ta chẳng qua cũng chỉ là nhân viên làm việc mà thôi, bánh xe bị nổ rồi còn phải tốn tiền đi sửa nữa, mà cũng không phải là do chính bọn họ hy vọng như vậy.
Làm cái gì cũng đều không dễ dàng, Giang Tiểu Bạch chỉ có thể đè ép ngọn lửa tức giận lại vào trong lòng: “Tôi biết rồi, vậy các anh sửa xong rồi lại đến đây đi”
“Được, cảm ơn cô Giang đã thông cảm”
Sau khi Giang Tiểu Bạch cúp điện thoại xong thì cô chỉ có thể vừa ngồi chờ ở trên ghế sô pha, vừa nhàm chán lướt điện thoại, từ sau khi cô chặn số điện thoại của Tiêu Túc thì đương nhiên cũng không nhận được cuộc điện thoại nào từ người đàn ông đó nữa.
Bên trong thư mục tin nhắn cũng chỉ có mỗi chị em tốt Phương Đường Đường gửi tin nhắn cho cô, ngoài ra thì cũng không còn ai nữa, mọi thứ lúc này thật yên lặng, thật giống như là không có bất cứ chuyện gì xảy ra vậy.
Thật ra thì… Giang Tiểu Bạch, mày đang sợ cái gì?
Nói không chừng căn bản Tiêu Túc cũng không hề coi chuyện này ra gì đâu, chỉ có một mình mình cảm thấy rối rắm và hoảng hốt mà thôi.