Hàn Mộc Tử chỉ đơn giản kể lại một cách ngắn gọn những chuyện đã xảy ra trước đó, lược bỏ đi một số tình tiết phức tạp trong đó, nên cũng chỉ tầm khoảng mười mấy phút là đã nói xong hết toàn bộ câu chuyện rồi. Sau khi nghe xong câu chuyện, Geogre một vẻ mặt vỏ cùng mơ màng, phải mất gần nửa ngày trời anh ta mới kịp phản ứng lại.
“Nói như vậy nghĩa là cô và Uất Trì Thầm cũng đã phát triển đến bước sắp sửa làm đám cưới rồi đúng chứ, và Uất Trị Thâm cũng là ngay trước hôm làm hôn lễ đó đã xảy ra tại nạn, có đúng hay không hả?”
Hàn Mặc Tử gật gật đầu: “Ừm, hôn lễ ngày hôm đó, anh ấy đã không có xuất hiện. Máy bay đã xảy ra tai nạn, chúng tôi đã tìm kiếm anh ấy một khoảng thời gian rất lâu rồi. Sau đó, cuối cùng mới tìm được đến tận nơi này, và sau đó thì tôi mới phát hiện ra rằng anh ấy đã bị mất trí nhớ rồi, anh ấy không còn nhận ra tất cả chúng tôi nữa.”
“Vì vậy mà cô đã tìm cách để vào được công ty và ở lại bên cạnh của anh Uất Trì Thâm phải không?”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Hàn Mặc Tử lộ ra vẻ mặt vô cùng khó xử. “Tôi cũng chỉ là không còn cách nào khác nữa thôi. Lúc tôi đi gặp anh ấy, ánh mắt mà anh ấy nhìn tôi vô cùng lạnh lùng. Anh ấy hoàn toàn không hề nhận ra tôi nữa. Nếu lúc đó mà tôi nói tháng ra hết với anh ấy, rằng anh ấy và tôi trước đây đã từng là người yêu của nhau rồi, nói không chừng anh ấy còn xem tôi là kẻ thần kinh nữa là đằng khác.” Nói đến vấn đề này, trong giọng nói của Hàn Mặc Tử mang theo một chút tự giêu, đây mắt còn mang theo cả một nỗi đau cay xé tìm gan.
Nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Hàn Mặc Tử, Geogre cũng cảm thấy vô cùng đau lòng.
“Chị dâu nhỏ à, cô khổ quá rồi. Tôi đặt nhiên cảm thấy con người của Uất Trì Thầm này, giống hệt như là một người không xem tình cảm ra gì cả. Nhưng mà……. chuyện mà cô vừa nói, hình như là tôi cũng có một chút ấn tượng gì đó thì phải.”
Khi đó, nhóm bạn bè của anh ta đã nói rằng có một đám cưới được diễn ra ở nước Thái Lan, chỉ tiếc rằng cô dâu đó đã bị vứt bỏ trong chính buổi lễ đám cưới đó, chú rể căn bản là không có xuất hiện trong buổi lễ kết hôn đó, bọn họ còn cười chế nhạo là phụ nữ xinh đẹp thì có ích gì đâu chứ không phải là ngay cả một người đàn ông cũng không thể nào giữ được hay sao?
Tính toán kỹ lưỡng một chút, thời gian đó hình như có vẻ là hoàn toàn trùng khớp
không thể ngờ được rằng, đó lại là đảm cưới của Hàn Mặc Tử với Uất Trì Thầm. Geogre nhìn Hàn Mặc Tử, người phụ nữ có đôi vai gầy, trông vô cùng yếu đuối trước mặt này, cảm thấy có quả thật là đã phải tự mình gánh vác quá nhiều, quá nhiều rồi, anh ta không nhịn được nữa mà hỏi: “Vậy hai người không có quả khứ gì hay sao hả? Hai người đã ở bên nhau lâu như vậy mà, nếu như mà cô cho anh ấy xem bằng chứng gì đó, nói không chừng thì Uất Trì Thầm sẽ tin vào việc đó đấy
“Tin thì được gì hả?”
Hàn Mặc Tử mim cười đầy cay đắng “Ngày hôm đó, khi mà anh gửi tin nhan cho tôi, bảo rằng anh ấy sắp phải đính hơn rồi, anh có biết lúc đó tôi đã nghĩ gì hay
không hả?”
Geogre ngày ngốc trả lời: “Cô đã nghĩ gì
há?”
“Tôi đã nghĩ, nếu đây là sự lựa chọn của anh ấy thì… thì tôi sẽ tôn trọng quyết định
của anh ấy.
Geogre: “Chết tiệt
Hàn Mặc Tử lắc đầu và tiếp tục cười khổ “Thích một người, không phải là chiếm hữu người đó. Tôi chỉ là mong anh ấy có thể vui vẻ và hạnh phúc. Nếu như sau khi anh ấy mất trí nhớ, anh ấy không còn thích tôi nữa, mà là thích một người khác, vậy thì tôi cũng không thế nào ép buộc anh ấy phải ở bên cạnh của tôi được. Ngày hôm đó, khi lần đầu gặp anh ấy, anh ấy đã nhìn tôi với ánh mắt vô cùng lạnh lùng tôi nghĩ nếu lúc đó mà tôi đem mọi chuyện nói ra hết cho anh ấy nghe thì chắc chân sẽ chỉ khiến cho anh ấy có một loại cảm giác thêm phần cảm mà thôi.”
Cho nên, Geogre cẩn thận quan sát ánh mặt của Hàn Mặc Tử. Uất Trì Thầm lẽ nào. cho đến tận bây giờ anh ấy vẫn chưa biết được chuyện này có phải hay không?”
Hàn Mộc Tử do dự một chút, sau đó gật đầu nói: Tôi cũng đang cố gắng nghĩ cách xem có thể kích thích được trí nhớ của anh ấy hay không nhưng mà tôi phát hiện hình như không hề có một chút tác động nào đối với anh ấy cổ Sau đó, tôi còn phát hiện ra một chuyện nữa. Ngày hôm đó, khi mà tôi gặp mặt Đoạn Mộc Trạch thì anh ta đã nói với tôi rằng tất cả những chuyện có trong quá khứ giữa tôi và anh ấy đều đã bị một người nào đó xóa sạch toàn bộ đầu vết hết rồi. Ngoại trừ những người trong quốc gia của chúng tôi ra thì không còn ai khác
biết về chuyện này nữa.
Geogre ”
Mẹ kiếp, anh ta lại cảm thấy như thế mình vừa khám phá ra thêm một điều gì đó thật khó tin nổi.
Vẻ mặt của anh ta đột nhiên thay đổi: “Chẳng lẽ… Người này là ông nội Uất Trì Kim hay sao?”
Nghĩ lại thì cũng chỉ có ông ta mới có cái năng lực và mục đích để làm chuyện này mà thôi, mục đích mà ông nội Uất Trì Kim làm việc này thì cũng đã quá rõ ràng rồi.
Ông ta không muốn Uất Trì Thầm và chị dâu nhỏ được ở bên nhau, và hy vọng Uất Trì Thâm có thể kết hôn với Đoan Mộc Tuyết
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Nếu đúng như vậy thì mọi chuyện lại càng thêm không máy lạc quan rồi
Theo như những gì mà cô nói thi, ông nội Uất Trì Thầm chắc chắn là phải quen biết cô Nếu như để ông ấy phát hiện ra cô và anh Uất Trì Thầm đã ở bên nhau thì chẳng phải là
Nói tới đây, sắc mặt của Geogre có chút tài nhợt, anh ta lo lặng nhìn Hàn Mặc Tử. “Chị dâu nhỏ à, vậy bây giờ phải làm sao hả? Cô đã nghĩ ra được biện pháp để đối phó hay chưa hả ?”
Hàn Mặc Tử rũ mi mắt xuống, trên mỗi không có lấy một chút màu sắc.
“Tôi cũng không biết có cách nào tốt không, cũng chỉ có thể cố gắng thử xem mà thôi.”
“Nếu không thì……… Geogre đưa ra một đề nghị vô cùng táo bạo: “Chúng ta trực tiếp nói ra hết sự thật cho Uất Trì Thầm nghe đi, sau đó thi cô chỉ cần dẫn theo anh ấy cao chạy bay. về lại quốc gia của mình, như thế nào há
Đề nghị này của anh ta làm cho Hàn Mộc Tử vô cùng hoảng sợ, anh ta muốn cô trực tiếp đưa Dạ Mạc Thâm trở về nước hay sao hả?
“Cách mà anh nói… liệu có được hay không hả? Anh ấy có thể sẽ không chịu đi cùng tôi. Vả lại, bây giờ mà đem sự thật nói ra hết với anh ấy, tôi không biết liệu rằng anh ấy có thể chấp nhận được sự thật hay không thôi.
Vì yêu mà lo lắng, vì yêu mà sợ hãi.
Cô phát hiện ra rằng, nếu là lúc ban đầu, kêu cô nói ra hết sự thật, thì có lẽ có còn có một chút cái dũng khí đó để mà nói ra. Nhưng mà hiện tại thì……. cô phát hiện ra rằng mình càng ngày càng không có cái can đảm đó nữa rôi. Người đã mất trí nhớ như Da Mạc Thâm, liệu rằng anh sẽ tin những gì mà có nói ra hay sao?
Chi dấu nhỏ à, mặc kệ là có hiệu quả hay không, nhưng chí ít cô cũng phải thử xem có đúng hay không hả? Nếu như mà cô không dám nói, vậy thì tôi sẽ giúp cô kích thích trí nhớ của anh ấy, cô nói cho tôi biết tên trước đây của anh ấy là gì đi, tôi sẽ phụ trách việc kích thích trí nhớ của anh ấy cho, còn có những chuyện mà trước đây hai người đã từng cùng nhau trải qua nữa.
Geogre đã quyết định rồi, anh ta sẽ gánh vác cải trọng trách to lớn này.
Nếu mà cứ để mọi việc tiếp tục như thế mà phát triển nữa, thì sự việc sẽ càng ngày càng nghiệm trọng hơn thôi.
Hàn Mặc Tử vẫn có chút do dự. “Tôi sẽ thử kích thích trí nhớ của anh ấy trước đã, nếu đến cuối cùng mà vẫn không có hiệu quả gì thì chị dâu hãy nói ra hết toàn bộ sự thật cho anh ấy nghe đi. Đến lúc đó, nếu mà Uất Trị Thâm vẫn không chịu đồng ý đi cùng cô về thì tôi sẽ giúp cô đánh ngất anh ấy, trực tiếp đóng gói gửi anh ấy về nước.”
Hàn Mặc Tử.
Geogre lại bắt đầu cười đầy ranh mãnh “Đến lúc đó, chị dâu cứ việc nhốt anh ấy lại và bao nuôi anh ấy là được, nơi nào cũng không được phép cho anh ấy đi, nghĩ thôi tôi cũng đã thấy phần khích lắm rồi đây.”
Hàn Mộc Tử đột nhiên cảm thấy trong đầu của anh ta, hình như có một chút vấn đề
“Đem ai đi bao nuôi đấy hả?”
Vào lúc này đầy, đột nhiên có một giọng nói lạnh lùng vang lên từ ngoài cửa.
Giọng nói quen thuộc này bằng dung vang lên, khiến cả hai người đang ngồi trên bàn ăn đột nhiên đều không tự chủ được mà ngôi tháng người đậy, đồng thời cũng cùng nhau nhìn thẳng ra ngoài cửa
Cũng không biết là bắt đầu từ khi nào, nhưng mà Dạ Mạc Thầm đã thật sự xuất hiện ở trước cửa phong bao rồi. Lúc này đây, ánh mất của anh ta đang rơi thẳng vào mặt của Geogre ánh mắt vô cùng sắc bén, hệt như một con dao váy.
Khi nhìn thấy anh, Hàn Mặc Tử chỉ cảm thấy trong đầu mình đột nhiên bằng một tiếng, như thể có thứ gì đó đã sụp đổ vậy.
Anh ấy đã đến đây từ khi nào hả? Anh ấy đã ở đây bao lâu rồi chứ Anh ấy đã nghe được bao nhiều chuyện về cuộc trò chuyện giữa có và Geogre rồi hả?
Phản ứng của Geogre cũng giống hệt như Hàn Mặc Tử vậy. Vốn đi, anh ta vẫn đang nghĩ về việc giam giữ Uất Trì Thầm để nuôi dưỡng là một việc kích thích đến mức nào, nhưng không ngờ rằng chỉ ngay giãy tiếp theo là đã nghe được giọng nói của Uất Trì Thầm rồi.
Ban đầu anh ta còn tưởng đó chỉ là ảo giác của mình, nhưng sau khi nhìn thấy hành động của chi dầu nhỏ thì anh ta đột nhiên nhận ra rằng, đó không phải là ảo giác
Uất Trì Thầm thực sự là đang ở ngay đây!
Geogre sắp phát điên lên rồi
Vì vậy, Uất Trì Thậm rốt cuộc là đã nghe được bao nhiều rồi hả? Geogre nặng nề họ ra một tiếng và đứng dậy “Uất Trì Thâm à, sao câu lại ở đây vậy hả? Ha ha ha ha, máu, máu vào đây ngồi đi chứ, tôi đã gọi rất nhiều món rồi đấy, phục vụ đầu rồi hả? Sao thức ăn lên chặm như thế hả? Ay ya, nhà hàng này chất lượng phục vụ sao lại kém như thế này chứ hả? Lên có vài món ăn thôi mà cũng chậm chạp như vậy, phục vụ đầu rồi? Phục vụ đầu rồi hả?”
Anh ta đang không ngừng gảo thiết tên của người phục vụ, sau đó đứng dậy và đi ra ngoài, cái ý nghĩ muốn nhân cơ hội trốn thoát khỏi đây của anh ta đã sớm bị Dạ Mạc Thâm vươn
tay ra và chặn lại rồi.