“Tôi không muốn nghe.”
Cô cảm thấy cô không có việc gì phải nói với Dạ Mạc Thâm trong hoàn cảnh này cả.
Chuông ddienj thoại vang lên một lúc rồi dùng, sau đó lại tiếp tục vang nữa.
Tiểu Nhan chớp chớp mắt, cô ấy định quyết định thay Thẩm Kiều một việc: “Kể cả như thế nào thì anh Dạ đã chủ động gọi cô có nghĩa là anh có việc muốn nói với cô, vậy cô cũng cho anh Dạ một cơ hội đi? Nhỡ đâu lại hiểu lầm người ta, ngay cả người ta cô cũng không quan tâm vậy chẳng phải cô không cho người ta một cơ hội giải thích nào cả?”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Nói đến đây, Tiểu Nhan trực tiếp nhận cuộc gọi, trong lúc Thẩm Kiều ngạc nhiên thì cô ấy đã cầm điện thoại đứng dậy nói.
“Chào cậu Dạ, tôi tên là Tiểu Nhan.”
Thẩm Kiều trừng to mắt nhìn cô ấy, một lúc sau cô mới phản ứng kịp, đứng dậy muốn cầm lại điện thoại trên tay Tiểu Nhan và tắt nó đi.
Tiểu Nhan vội vàng chạy nhanh ra ngoài cửa phòng, thế nên Thẩm Kiều không nghe được cô ấy và Dạ Mạc Thâm nói chuyện gì với nhau, chỉ có nghe được một ít chuyện dâu dia, cho đến khi cô ấy đi vào trong phòng và trả điện thoại cho cô.
“Cô ngoan ngoãn ngồi đây đợi một tí đi, tí nữa cậu Dạ sẽ đến đón cô về nhà.”
“Cô bảo anh đến đây?” Thầm Kiểu nhíu mày, trong lòng cô đột nhiên suy nghĩ đến việc gì đó nên cô Xoay người cầm túi xách của mình rồi đi ra ngoài cửa.
“Cô định đi đâu vậy? Là do cậu Dạ tự muốn đến đây đón cô, cho nên mới hỏi địa chỉ nhà tôi thôi?”
“Tôi không muốn gặp mặt anh.”
“Tôi nói cô đang bị thương, anh Dạ vừa nghe đến câu này thì rất lo lắng, Kiều có lẽ cô nên cho anh ta một cơ hội giải thích đi!” Tiểu Nhan giữ bả vai cô lại, nghiêm túc nhìn vào mắt cô rồi nói.
Thẩm Kiều ngơ ngác nhìn cô, một lúc sau cũng không nói lên được câu nào.
Cuối cùng cô và Tiểu Nhan đợi tầm mười mấy phút thì có người bên ngoài nhấn chuông cửa, lúc Tiểu Nhand di mở cửa thì Thẩm Kiều ngồi trong phòng khách nghe thấy giọng nói của Tiêu Túc: “Xin lỗi, đã làm phiền cô.
Sau đó là âm thanh của bánh xe chuyển động, cho dù Thẩm Kiều không ngầng đầu lên thì cô cũng biết được Dạ Mạc Thâm đang đi vào đây.
Kể cả một ánh mắt cô cũng không muốn nhìn thấy Dạ Mạc Thâm, cô cúi đầu ngồi im lặng ở chỗ đó.
Chắc do hồi sáng cô khóc nên bây giờ đôi mắt của cô vẫn đỏ ửng nên cô không dám cho anh nhìn thấy.
“Bị thương ở đâu?” Sau khi Dạ Mạc Thâm đi vào trong nhà thì anh nhìn thấy cô ngồi ở đó, thậm chí cô không thèm ngẩng đầu lên nhìn anh, anh nhíu mày không kiềm chế được hỏi cô một câu.
Thẩm Kiều không trả lời, cũng không ngầng đầu lên nhìn anh ta.
Tiểu Nhan và Tiêu Túc đứng ở bên ngoài hành lang để cho hai người bọn họ ở riêng với nhau, sau đó cô ấy nghiêng đầu nhún vai nhìn Tiêu Túc.
Tiêu Túc càng ngày càng yêu thích Tiểu Nhan, cô gái này rất biến tiến lùi, là một rất thích hợp để trở thành chị em tốt của Thẩm Kiều!
“Tôi đang hỏi cô đấy.”
Giọng nói nam tính pha cả sự tức giận của Dạ Mạc Thâm phát ra từ trên đầu cô thì Thẩm Kiều mới giật mình nhận ra Dạ Mạc Thâm đã di đến bên cạnh cô không biết từ bao giờ.
Trong lúc kinh ngạc ngẩng đầu lên thì đôi mắt của cô chạm vào ánh mắt sâu thằm của anh.
Lúc này Thẩm Kiều mới phát hiện ra, mặc dù hai chân của Dạ Mạc Thâm bị liệt phải ngồi trên xe lăn nhưng dù sao anh cũng là một người đàn ông, hơn nữa còn là một người đàn ông có thân hình to lớn, bây giờ ánh mắt của anh vẫn nhìn xuống cô, cặp mắt màu đen kia thâm trầm như ban đêm vậy.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Nhưng mà khi anh nhìn đến đôi mắt đỏ ửng của cô thì trong nháy mắt anh mắt của Dạ Mạc Thâm thay đổi, giơ tay lên nắm cằm của cô: “Cô khóc?”
Anh là một người đàn ông lên động tác trên tay không không biết nặng nhẹ, cằm Thẩm Kiều bị anh cầm đến phát đau cô không chịu được kêu lên một tiếng. Dạ Mạc Thâm cau mày lại, anh dừng động tác cằm cằm cô và chuyển sang ôm eo cô kéo cô vào trong ngực mình.
“A, anh định làm gì?” Thẩm Kiều kêu lên một tiếng, lúc cô phản ứng kịp thì cô đã ở trong lồng ngực của Dạ Mạc Thâm rồi.
Cô vừa nghĩ đến Tiểu Nhan vẫn còn đứng ở bên cạnh nhìn thì cô vừa tức giận vừa xấu hồ đầy anh ra muốn tự đứng lên, nhưng Dạ Mạc Thâm vẫn ôm chặt cô ở trong lòng, một tay khác anh đẩy bánh xe: “Về nhà với tôi.”
Tiểu Nhan và Tiêu Túc đứng ở cửa nghe thấy câu này thì nhanh chong đi sang bên cạnh để nhường đường cho hai người bên trong đi ra.
Thẩm Kiều vẫn vùng vẫy, nhưng sức khỏe của cô không bằng Dạ Mạc Thâm nên cuối cùng chỉ có thể bị anh ép đi ra ngoài với anh. Mặc dù anh đang ngồi trên xe lăn nhưng anh dường như không nhận ra điều này, nói ôm cô là ôm lấy cô luôn.
Tiểu Nhan thúc giục Tiêu Túc: “Anh nhanh chóng đi theo đi.”
“Cám ơn.” Tiêu Túc cám ơn cô ấy xong rồi chạy nhanh đuổi theo hai người.
Sau khi về nhà họ Dạ, xe vừa ngừng thì Thẩm Kiều vội vàng thoát khỏi cái ôm của Dạ Mạc Thâm rồi bước ra khỏi xe, cô nói rằng mình có thể tự đi bộ lên tầng vào phòng ngủ, Dạ Mạc Thâm cảm thấy hôm nay cô rất kỳ lạ, hơn nữa đôi mắt đỏ hoe vừa nãy của cô đã chạm vào chỗ nào đó trong trái tim anh.
Anh nghĩ tới đôi khuyên tai hôm nay anh đặc biệt chọn, Dạ Mạc Thâm lấy cái hộp nhỏ từ trong túi quần ra, mở ra nhìn đôi khuyên tai sang trọng bên trong.
Tieu Túc suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn mạnh dạn di đến trước mặt Dịa Mạc Thâm nói: “Cậu Dạ, hình như tâm trạng hôm nay của mợ hai không được tốt lắm, không thì cậu Dạ:..ˆ “Im miệng.” Dạ Mạc Thâm khiển trách rồi lạnh lùng nói: Tôi biết tôi sẽ làm gì.”
“Nhưng mà cậu Dạ…Nếu bây giờ anh không hành động thì nhỡ đâu mợ hai chạy mất, đến lúc đó anh có hối hận cũng không kịp.”
Dạ Mạc Thâm: “…”
“Giấy sẽ không gói được lửa, chuyện đó sớm muộn gì mợ hai cũng sẽ biết, nhưng mà Hàn Tuyết U là chị em tốt của cô, bình thường thì mợ hai là một người dịu dàng, im lặng.
Nhưng tính cách của cô ấy thì cậu Dạ phải biết nhiều hơn tôi mới đúng, tôi đoán cô sẽ không để yên chuyện này đâu.
Vừa dứt lời, ánh mắt sắc bén như dao của Dạ Mạc Thâm quét về phía cậu ta, Tiêu Nhiễm hoảng sợ nín thở vội vàng quay đầu ra chỗ khác, làm như vừa nãy cậu ta không nói một câu nào hết.
Dạ Mạc Thâm đuổi theo đến tận trongphongf của Thầm Kiều.
Sau khi đi vào trong phòng, cả hai bây giờ đều ở trong một không gian cách biệt với bên ngoài, hình như bởi vì Dạ Mạc Thâm đi vào làm cho căn phòng của cô trở lên nhỏ hẹp, khắp nơi ở xung quanh đều là khí tức của anh, Thẩm Kiều đưa lưng về phía anh, cô cố gắng không nhìn anh, Nhưng Dịa Mạc Thâm không định bỏ qua cho cô giọng nói của anh lại vang lên một lần nữa.
“Cô bị thương chỗ nào? Cho tôi nhìn một chút được không?”
Giọng nói bây giờ của anh rất dịu dàng ôn nhu, cô cảm giác như anh đang thận trọng dỗ dành cô khi anh làm sai một việc nào đó.
Thẩm Kiều nghĩ đến chuyện của anh và Hàn Tuyết U, trong lòng cô lại bắt đầu đau đớn, cô cắn chặt môi dưới không trả lời câu hỏi của anh.
Dạ Mạc Thâm di lấy thuốc mỡ, sau đó còn cầm đến cho cô một bộ đồ ngủ: “Cô cởi quần áo ra trước đã, để tôi bôi thuốc cho cô rồi cô thay bộ đi ngủ này đi.”
Anh cầm quần áo đưa đến cho cô, nhưng Thầm Kiều vẫn im lặng ngồi dưới đất, cô không đưa tay ra cầm quần áo mà vẫn im lặng ngồi đó.
Nếu như bình thường, anh sẽ rất tức giận nếu bị ai đó phớt lờ như này, nhưng mà anh cảm thấy mấy ngày hôm nay Thẩm Kiều rất kỳ lạ, đặc biệt là bộ dạng bây giờ của cô đôi mắt đỏ hoe ngồi ở một chỗ như thế kia, giống y hệt một cô con dâu bị bắt nạt, nó làm cho tim anh đau đớn một cách khó hiểu.Vì vậy Dạ Mạc Thâm để bộ quần áo ngủ đó xuống bên cạnh cô, nhẹ giọng nói: “Bôi thuốc trước đã, được không?”
Cô vẫn không để ý đến anh.
Dạ Mạc Thâm nhớ đến câu nói kia của Tiêu Túc, anh trầm mặt một lúc rồi anh cầm một hoppj nhỏ từ trong túi quần ra đưa cho cô.
“Cái này cho cô, nên cô đừng giận dỗi nữa, được không?”
Thẩm Kiều vẫn cúi đầu, đột nhiên cô thấy trước mặt xuất hiện một chiếc hộp nhỏ tỉnh xảo, hình dáng của cái hộp này cô rất quen thuộc, rất giống cái hộp nhỏ mà cô thấy ở chỗ Hàn Tuyết U nhưng chắc chắn hai chiếc hộp không giống nhau.
Cuối cùng Thẩm Kiểu cũng động đây, cô từ từ đưa tay lên cầm chiếc hộp kia.