“Đương nhiên là không!” Tiểu Nhan nhanh chóng chối bay chối biến, phủ nhận xong mới biết ý của Hàn Thanh, sau đó vội nói: “Được rồi được rồi, em không hỏi anh nữa, anh cũng đừng có hỏi em.”
“Sao thế?” Hàn Thanh hơi nhíu mày, buồn cười nhìn cô bằng kính chiếu hậu: “Nhanh như vậy đã không chống đỡ được nữa à?”
“Ừ, em đầu hàng!” Tiểu Nhan giơ hai tay lên: “Tập trung lái xe đi.”
Thật ra Tiểu Nhan vẫn khá hài lòng, chí ít sau khi cô đuổi người ta xuống xe, Hàn Thanh không hề hỏi cô dù chỉ một câu, hoặc là không chất vấn bất cứ câu nào.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Không, không phải. Thậm chí anh còn không mời Hứa Yến Uyển lên xe, bây giờ nghĩ lại thì thấy, anh đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc chút nào.
Hình như Hứa Yến Uyển hơi thảm, có phải là cô cũng hơi xấu xa không?
Thôi thì mặc kệ, ai bảo cô ta không chịu bắt xe, cứ nhất định phải ngồi xe bạn trai cô, còn hỏi cô có vui lòng không là sao?
Coi như cô ta tự làm tự chịu là được rồi!
Giang Tiểu Bạch gần đây rất đau đầu. Bởi vì từ sau hôm tiệc mừng thọ của bà nội lần trước, lúc bác của cô gặp được Tiêu Túc trong buổi tiệc thì vẫn luôn muốn tìm cơ hội hợp tác với Tiêu Túc.
Nhưng mà ông ấy không làm được đâu, vì dù ông ta không biết Tiêu Túc thì Giang Tiểu Bạch lại biết.
Thế nhưng bác của cô không có ý đến tìm Giang Tiểu Bạch, cho nên người tìm đến Giang Tiểu Bạch là ông ba Giang Ngạn Kha và bà mẹ Đỗ Tiêu Vũ của cô.
Lúc tìm đến còn mang theo một đống thuốc bổ làm quà tặng, nói một đống lời khách sáo, sau đó mới lộ rõ ý đô.
Nói đến dòng cô bác này, thật ra ấn tượng của Giang Tiểu Bạch đối với họ cũng không sâu đậm lắm.
Nhưng dù sao quan hệ giữa cô và đứa con trai Giang Thiên Hữu của bác cũng không tệ lắm.
Ông bác thì vẫn bận kiếm tiền, còn người cô ngay từ đầu cũng bận lao đầu vào giúp đỡ, mãi đến sau này có cuộc sống tốt hơn mới có thời gian rảnh, thỉnh thoảng sẽ cho ba mẹ cô vài thứ.
Lúc Giang Thiên Hữu còn đi học cũng vô cùng quan tâm cô. Cho nên khi Đỗ Tiêu Vũ hỏi cô, bạn gái rồi?
Giang Tiểu Bạch nhất thời không biết nên từ chối như thế nào.
Nhưng cô nghĩ đến mối quan hệ giữa mình và Tiêu Túc, nếu như chỉ là mối quan hệ yêu đương nam nữ kia thì không sao, nhưng cô với Tiêu Túc chỉ đang giả bộ.
Lúc giả bộ còn bàn điều kiện, nhưng những điều kiện này không bao gồm mục can thiệp vào công việc của cậu ta.
Cho nên bây giờ Giang Tiểu Bạch đang rất đau đầu, chỉ có thể tỏ vẻ khó xử với ba mẹ mình.
“Mẹ, con cũng rất muốn giúp bác, nhưng mẹ suy nghĩ cho con chút đi, kết cục giữa con với anh ấy chưa thành, bây giờ lại đòi can thiệp vào việc của anh ấy thì có phải không tốt lắm hông? Bác là công ty làm ăn nhỏ lẻ, thế nhưng chỗ Tiêu Túc làm việc lại là một tập đoàn công ty lớn không hề bình thường, nếu như gây ra rủi ro, một trăm đứa con gái của mẹ cũng không đỡ nổi.”
“Nói cái gì đấy?” Đỗ Tiêu Vũ mắng cô: “Con xem bác của con là loại người gì vậy? Ông ấy chỉ nhờ con giới thiệu cho hai người họ biết nhau, đâu có muốn con can thiệp vào công việc? Nói thật, ban đầu mẹ con cũng không muốn đồng ý đâu, nhưng hai cô bác kia của con ngày nào cũng đến, ngày nào cũng mua cái này cái kia nên mẹ cũng ngại, lại nói nhà bọn họ vẫn luôn đối xử tốt với nhà chúng ta, trước đó cũng không yêu cầu gì, bây giờ người ta vất vả muốn tìm cơ hội, mẹ con sao có thể từ chối được?”
Nếu đã là như thế, đến cả Giang Tiểu Bạch cũng khó mà từ chối nổi.
Thế nhưng nếu không từ chối, thế thì người khó xử sẽ là mình.
“Mẹ đã không tiện từ chối thì con cũng không tiện đồng ý đâu, muốn xin thì mẹ đi mà xin, dù sao cũng không phải do con.”
“Cái con ranh chết tiệt kia, đó là bạn trai con chứ là bạn trai mẹ à, sao mẹ lại đi xin được?”
“Dù sao con cũng mặc kệ.”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
“Mẹ nói con này Tiểu Bạch, vì sao con không dám nhắc tới? Có phải con lừa mẹ không, thật ra con với nó vốn không phải quan hệ yêu đương nam nữ hả? Mẹ nói mà, cái đứa suốt ngày ru rú trong nhà viết bản thảo như con sao có thể quen người như vậy được? Còn là một người tài ba như vậy, con mà vớt được cục vàng vậy á?”
“Mẹ! Con có còn là con gái mẹ không? Sao mẹ lại chế giễu con gái mẹ không đáng một đồng như vậy?”
Không biết Đỗ Tiêu Vũ đang nghĩ gì, không trả lời cô, chờ một lúc rồi nói: “Để mẹ đến xin cũng được, vậy con mang người về nhà đi, mẹ mặt dày mày dạn đến nói với nó!” Giang Tiểu Bạch: “Không, con không muốn!”
“Tại sao lại không được?”
“Dù sao cũng không được, không phải bác đang quen giám đốc Triệu gì đó à? Giám đốc Triệu quen với Tiêu Túc đấy, mẹ bảo bác tìm giám đốc Triệu đi, con đang có việc rồi, cúp trước đây.”
Nói xong Giang Tiểu Bạch lập tức nhanh chóng cúp điện thoại, sau đó bật di động sang chế độ im lặng.
Đau đầu chết cô rồi.
Cô còn chưa kịp điều chỉnh lại tâm trạng mình thì ông bác và người nhà mình đã gây thêm phiền phức cho cô.
Mà quan hệ giữa cô và Tiêu Túc gần đây còn khá căng thẳng, nhưng dù sao Tiêu Túc trông vẫn giống như trước đây, không có gì thay đổi, cho nên cũng chỉ là do cô cảm thấy mà thôi.
Giang Tiểu Bạch quả là sầu muốn chết.
Cô cũng không muốn biến giả thành thật, lỡ may đến cuối cùng cô thích đối phương thật thì xong đời.
Chẳng qua Giang Tiểu Bạch không ngờ ba mẹ Tiêu Túc lại đột nhiên tìm tới cửa.
Thời tiết càng lúc càng lạnh, ngoại trừ ra ngoài mua đồ, thời gian khác cô sẽ không ra ngoài, cả ngày bọc mình thành cái bánh chưng ngồi trước máy vi tính, mở đèn bàn ra, lại pha thêm ly sữa bò nóng, sống cuộc sống mà ai cũng phải mê.
Chỉ là đang ngồi thì như nhớ đến điều gì đó, thế là đến nhà tắm đắp mặt nạ, vừa mới xoa xong đã nghe thấy tiếng lạch cạch như có ai mở cửa nhà mình.
Mới đầu Giang Tiểu Bạch còn ngạc nhiên, thầm nghĩ chẳng lẽ là Tiêu Túc quay về?
Nhưng cẩn thận nghĩ lại thì thấy giờ này còn sớm, Tiêu Túc không thể về sớm vậy được, thế là ai có chìa khóa nhà này, mở thẳng cửa đi vào?
Da gà của Giang Tiểu Bạch đột nhiên nổi lên.
Sẽ không phải là ăn trộm chứ?
Nghĩ tới đây, Giang Tiểu Bạch nhanh chóng nhìn xung quanh, cuối cùng bước vào bếp cầm lấy một cái nồi.
Nếu quả thật là có trộm, cô sẽ đập bay đầu bọn chúng!
“Nhìn rõ chút, có phải chúng ta đi nhầm phòng không?
Nhưng Giang Tiểu Bạch lại nghe được cuộc trò chuyện của một đôi vợ chồng.
Đâu tiên là âm thanh mơ hồ của phụ nữ, sau đó lại là giọng nói không chắc chắn lắm của đàn ông: “Không có, cũng không có? Không phải bình thường hay ở căn nhà này à? Bà xem chìa khóa còn chưa đổi, nếu đi nhầm thì sao chúng ta mở cửa được?”
“Vậy sao nhà chúng ta lại trở thành như vậy? Trước kia lúc chúng ta tới, trong nhà rõ ràng không dọn dẹp không được, cũng chẳng có gì trong nhà. Mà ông xem này, hình như đây là đồ của phụ nữ!”
“Khụ Khu, chẳng lẽ thằng nhỏ nhà mình có bạn gái rồi?”
“Bạn gái à?” Giọng của người phụ nữ như đang trào phúng: “Cái đứa suốt ngày cắm mặt vào làm việc xuyên ngày xuyên đêm như nó, không biết đến niềm vui trân tục mà cũng có bạn gái à?”
Giọng nam lại lúng túng ho hai tiếng: “Bà đừng nói con mình như vậy, dù sao nó cũng chỉ lo làm việc thôi, vừa làm việc là quên sạch mọi thứ, sao bà lại nói nó không còn cái gì vậy?”
Giọng nữ lại cắt ngang, bắt đầu quở trách, câu trước câu sau đều đây ý chê bai.
“Chẳng lẽ tôi nói sai à? Đã lớn tuổi vậy rồi còn chẳng ra gì, cả ngày chỉ biết có công việc, vẻ ngoài cũng khó coi, về sau còn thêm cái sẹo nữa, bây giờ đã xấu vậy rồi, sau này ai còn muốn nữa?
Haiz, sao tôi lại sinh được thằng con như vậy chứ.”