Thẩm Kiều trực tiếp đi qua lấy, lúc đầu Tiêu Túc không muốn đưa cho cô xem, nhưng khi nhìn vẻ mặt của Thầm Kiều thật sự bình tĩnh, nên anh mới đưa túi hồ sơ cho cô.
“Mợ, lúc đưa giấy này, cậu Dạ …
đã cực kì tức giận…”
Thẩm Kiểu sau khi đi qua lấy được túi hồ sơ, cô không trả lời anh nữa mà trực tiếp mở nó ra.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Trong lòng cô đã có sự phỏng đoán trước, nhưng cô cũng không dám chắc, cô không biết..Dạ Mạc Thâm có thật sự muốn rời bỏ cô hay không.
Sau khi mở túi hồ sơ ra, Thẩm Kiều rút giấy tờ bên trong ra, thấy rõ giấy tờ bên trong túi hồ sơ chính là điều mà trong lòng cô đã suy nghĩ từ nãy giờ, trong phút chốc mặt cô trở nên nhợt nhạt.
Cô cố mở to mắt ra xem nihư không muốn tin vào sự thật.
Môi Thẩm Kiều tím tái, tay cô vẫn nhẹ nhàng nhưng lại đang run rầy, khiến giấy tờ trong tay cô rơi xuống, nằm lặng im trên nền đất.
Tiêu Túc hốt hoảng lo sợ: “Mợ…”
“Anh ấy thật sự muốn tuyệt tình như thế sao? Chỉ bởi vì…Bởi vì tôi không xuất hiện ở bữa tiệc hôm đó…Nên anh ấy muốn gửi giấy ly hôn đến cho tôi sao?”
Nước mắt cô tuôn rơi, từng giọt rơi trên giấy, làm tờ giấy nhanh chóng bị ướt một khoảng lớn.
Cô ngồi xổm xuống, lại nhặt đống giấy tờ lên. Rồi lại tự nói với chính mình “Được, nếu anh ấy đã muốn tuyệt tình đến thế thì mình cũng sẽ chiều theo, nhưng mình phải gặp anh ấy lần cuối, hỏi cho rỡ tất cả mọi chuyện.”
“Mợ, mợ nghe Tiêu Túc khuyên một câu đi, hôm nay mợ cứ đi về trước, chờ thêm hai ngày nữ, khi nào cậu Dạ hết giận thì mợ hãy qua đây tìm gặp, có thể đến lúc đó cậu Dạ sẽ thay đổi chủ ý, mợ hãy tin tôi, cậu Dạ đối với mợ thật sự rất sâu nặng, nếu cậu phải quyết định thế này thì tôi có thể khẳng định người khổ sở nhất chính là cậu.”
Thẩm Kiều không biết Dạ Mạc Thâm khổ sở hay không, cô chỉ biết bản thân mình đang rất đau lòng, anh ta cứ như thế mà đem giấy thỏa thuận ly hôn lấy ra dễ dàng tới vậy, giờ tờ giấy trước mặt cô, giống như một lưỡi dao sắc bén, hung hăng cắm vào ngực cô.
“Tôi sẽ không đi về đâu.” Thẩm Kiều duỗi tay, một lần nữa lau khô nước mắt, cô cầm giấy tờ cắn răng đứng lên: “Hôm nay nếu tôi không thấy anh ấy, nếu anh ấy cứ ở mãi trong đó, thì tôi sẽ chờ ở chỗ này đến khi anh ấy ra mới thôi.”
Tiêu Túc: “…Nhưng mà cậu Dạ đã hạ lệnh, chúng tôi không thể đi vào quấy rầy cậu được, mợ, phiền mợ…”
“Anh ấy được quyền ra lệnh, thì tôi cũng có quyền cố chấp. Nếu anh ấy đã không muốn thấy tôi, thì tôi sẽ cố tình gặp anh ấy cho bằng được.
Trừ khi, tôi ngã quy ở đây, nếu không..tôi sẽ không rời di.”
Tiêu Túc vẫn kiên trì: “Mợ, mợ việc gì phải thế này, trước giờ mợ cứ cố chấp nhiều đến vậy nhưng đều không được gì, mợ cứ đi về trước di, Ê mấy ngày nữa rồi qua không được sao?”
Thẩm Kiều không trả lời lại, gương mặt giữ nguyên nét lạnh lùng Ê không cảm xúc đứng một chỗ không nhúc nhích, như là một bức tượng.
Tiêu Túc nhìn chằm chằm cô thật lâu, nhưng anh cũng nhìn ra được trong đáy mắt cô là sự kiên định, nên anh thoáng chốc đã hiểu được, xem ra tối nay nếu không gặp được cậu Da, Thẩm Kiều cũng sẽ không rời di.
Nhưng phải làm sao bây giờ?
Giờ cô ấy nhất quyết như vậy, nhưng hiện giờ là buổi tối, ngoài trời gió cũng đang rất lạnh, chắc chắn sẽ sinh bệnh, hơn nữa trên người cô còn có vết thương chưa được chữa trị nữa!
“Mợ, hay là..mợ đang có vết thương, giờ tôi đi tìm một bác sĩ nhờ Xem vết thương của mợ như thế nào Ỉ để xử lý trước một chút nhé?”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
“Không cần.” Thẩm Kiểu liền từ chối ý tốt của anh, Tiêu Túc sợ xanh mặt, xem ra nếu không gặp được cậu Dạ, thì vết thương trên người cô cũng chẳng coi ra gì?
Nhưng như vậy cũng không ổn.
Tiêu Túc cảm thấy rất lo lắng, nếu Thầm Kiều cố chấp cứ kiên trì đứng ở chỗ này, lại không chịu trị thương, thì khẳng định là không đến nửa tiếng nữa cô sẽ ngã gục mất.
Đến lúc đó…
Nghĩ đến đây, Tiêu Túc liền quả quyết, quay đầu đi vào cổng chính, F dù có như thế nào thì anh cũng phải đi tìm Dạ Mạc Thâm, nói Dạ Mạc Thâm cho Thẩm Kiều một cơ hội, ít “nhất cũng cho cô vào nói chuyện một lúc.
Tiêu Túc đi tìm Dạ Mạc Thâm, anh nhìn thấy Chu Vân đang canh ở cửa.
l “Cậu Dạ đâu?”
“Irợ lý Túc, cậu Da có nói…không cho ai vào gặp cậu .”
Tiêu Túc sắc mặt khó coi nói: “Chu Vân, mợ đang còn ở bên ngoài chờ đợi, nếu cậu Dạ không đi ra gặp mợ nói vài lời, chỉ sợ mợ sẽ ở bên ngoài chờ cả tối, trước đây không phải cô cùng mợ có quan hệ khá tốt sao, chẳng lẽ cô không thấy đau lòng khi nhìn cảnh đó?”
Chu Vân cắn môi, ấp úng nói: “Tôi, tôi cũng không phải không nghĩ đến chuyện cứu mợ, nhưng cậu Dạ đã ra lệnh anh cũng nghe thấy rồi mà, ngài ấy không cho phép kẻ nào vào quấy rây, nếu không…Chúng ta đều sẽ bị sa thải!”
“Thì sao? Bởi vì sợ bị sa thải, cho nên cô không xem trọng mợ nữa hay sao?”
Nếu anh có lương tâm, thì giờ anh nên đi khuyên mợ trở về đi, hoặc là đưa mợ tới thành phố khác, trước hết sắp xếp ồn định cho mợ ở dưới đó, chờ cậu Dạ hết giận rồi chúng ta sẽ sắp xếp cho hai người bọn họ gặp mặt sau”
Nghĩ một lúc thì Tiêu Túc cảm thấy Chu Vân nói cũng có lý.
Anh gật đầu, “Được rồi! Vậy tôi đi tìm mợ chủ, hôm nay cảm ơn cô, vừa rồi tôi… Xin lỗi cô vì đã nói những “lời không phải lúc nãy với cô”
“Có gì mà phải xin lỗi chứ, anh cho rằng tôi không thích mợ sao? Cô ấy tốt như vậy, lại rất hào phóng với mọi người, hơn nữa cũng đối xử với chúng ta rất tốt, mọi người ai cũng đều hy vọng cô ấy có thể hạnh phúc cả đời làm mợ chủ. Thôi, không nói nhiều nữa, anh mau đi sắp xếp cho mợ đi, tiết trời đã sang thu lâu rồi, ban đêm gió sẽ rất lớn, mợ lại…”
“Tôi đi ngay đây.” Tiêu Túc hiểu rõ sự tình, không dám trì hoãn thời gian thêm nữa, mau chóng xoay người rời đi.
Thấy Tiêu túc khuất bóng rời đi, Chu Vân nhịn không được thở dài một hơi.
Lần này, cậu Dạ thật là giận quá mất khôn, cũng không biết…cậu có thể vượt qua được khó khăn lần này hay không.
_ Tiêu Túc quay trở lại, đứng trước mặt Thầm Kiều gọi.
“Mợ chủ.”
Thẩm Kiều nhìn anh một cái, thấy trên mặt anh vẫn như cũ, không có nét gì có vẻ vui mừng, nên đại khái cũng đoán được anh không mang đến tin tức tốt lành gì cho cô, nên cô vẫn không mở miệng trả lời, vẫn đứng như cũ ở đó.
“Tôi biết cậu muốn nói cái gì, cậu không cần phải nói nữa, tôi sẽ không đi,”
Tiêu Túc vẻ mặt bất đắc dĩ, phân trần: “Mợ chủ, không phải tôi có ý muốn khuyên mợ rời đi, nhưng thực sự hôm nay chưa thể gặp cậu được ‘ mợ nghe tôi khuyên đi, hôm nay trước hết để tôi đưa mợ đến thành phố khác ở tạm, chờ thêm hai ngày, đến lúc cậu Dạ hết giận, thì chúng ta lại đến tìm cậu ấy, mợ thấy như thế nào? Đến lúc đó tôi bảo đảm, quan hệ của hai người nhất định sẽ tốt đẹp như lúc ban đầu.”
“Không!” Thẩm Kiều kiên trì đứng tại chỗ nói.
“Các cậu cũng quá ngây *thơ rồi.”
Dạ Mạc Thâm không phải loại người dễ bỏ qua như vậy đâu.