“Viên Viên”
Vẻ mặt của Chung Sở Phong vô cùng nghiêm túc: “Người vừa mới gọi điện tới lä Ôn Cảnh Nhu.
Cô ta nói với tớ Viên Viên đang ở bữa tiệc sinh nhật, bình thường cô ta sẽ không nói dối. Xem ra, cô ta đã điều tra rõ ràng rồi mới đi”
Rất lâu sau đó không nhận được câu trả lời, nhưng Chung Sở Phong cảm nhận rõ ràng được sự thay đổi của luồng khí xung quanh Uất Trì Diệc Thù, Đường Viên Viên được cậu chiều chuộng, nâng niu trong lòng bàn tay. Lúc bình thường chỉ cần hơi nhiều lời của Viên Viên là cậu liền cảm thấy không vui.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Bây giờ Ôn Cảnh Nhu lại dẫn cô bé đến bữa tiệc sinh nhật, chuyện này không phải là đang phạm tới Thái Tuế hay sao? Biết rõ điêu này sẽ chọc giận đến Uất Trì Diệc Thù, nhưng vẫn mạo hiểm đưa Đường Viên Viên tới bữa tiệc sinh nhật.
Hoàn toàn không cần phải suy nghĩ,Chung Sở Phong dường như đã đoán được kết cục của chuyện này.
Uất Trì Diệc Thù trầm giọng: “Em ấy đang ở đâu?”
“Địa chỉ đã gửi tới rồi, bây giờ qua đó sao?”
Uất Trì Diệc Thù mặc áo .khoác vào, vẻ mặt không thay đổi kéo dây xích lên: “Đưa Viên Viên trở về”
Tại bữa tiệc sinh nhật, hai người Viên Nguyệt Hàn và Trương Hiểu Lộ đã thay xong váy dạ hội, hơn nữa còn trang điểm một chút: Trước đây bọn họ cũng đã từng tham gia tiệc sinh nhật, nhưng về cơ bản đều là những người đồng lứa. Không giống như bây giờ, những người đến vào hôm nay cơ bản đều lớn hơn bọn họ vài tuổi. Vả lại còn có rất nhiều anh trai vừa cao ráo lại đẹp trai, khiến cho Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn đều cảm thấy xao xuyến.. – “Nếu không phải anh trai của Vai Viên quá xuất sắc, tôi sẽ không nhịn được trà rung động”
Viên Nguyệt Hàn nhìn mấy người đẹp trai đứng ở đằng kia, lại không thể động lòng một cách tùy ý, thật sự rất đáng tiếc.
Trương Hiểu Lộ nhếch môi, khẽ cười nói: “Tầm mắt cao hơn một chút, những người này cũng chỉ là vẻ bê ngoài mà thôi. Giống như anh trai của cô ta, vạn dặm chúng ta mới tìm thấy một người.”
“Đúng vậy. Nếu như không có anh ta thì thôi, nhưng nhìn thấy rồi, thật sự không đổi được, đợi đến lúc không theo đuổi được thì hãng nói” Hai người đang nói chuyện, ánh mắt chợt nhìn về cùng một phía, vừa vặn là vị trí của Đường Viên Viên. Cô ấy không thay trang phục dạ hội, đang ngồi ở đấy ăn bánh kem trái cây, khuôn mặt nhỏ trắng nốn mang theo sự phấn khích vui sướng, cắn một miếng liên cảm thấy thỏa mãn.
Nheo đôi mắt lại trông cực kỳ đáng yêu.
Thế nhưng, hai cô gái đồng thời tỏ ra khinh thường.
“Cô ta béo như thế, tại sao còn ăn nữa? Rốt cuộc, có một chút tự giác nào không vậy?”
“Những loại người như thế này không biết tự giác đâu, trong thế giới của bọn họ chỉ có hai từ “ăn uống”, xưa nay không hề để ý đến thân hình của chính mình”
“Chậc. Nếu cô ta không phải là em gái của người đó, tôi thật sự không muốn làm bạn với cô gái như vậy. Cô ta béo như thế mà trong lòng cũng không tự nhận thấy được, chẳng lẽ cô ta cho rằng bản thân mình rất đáng yêu sao?”
“Tôi không biết, dù sao tôi cũng thấy rất buôn nôn, nhưng phải nhịn thôi. Suy cho cùng cũng là em gái, sau này nếu trở thành chị dâu của cô ta, có lẽ tôi sẽ đưa cô tạ đi giả/ CB ]Ðường Viên Viên không biết mình đang bị bàn tán, cô ấy chỉ biết chiếc bánh kem trái cây ở trước mặt mình ăn rất ngon, không biết được mua ở tiệm bánh nào.
Lát nữa cô sẽ hỏi chị Ôn địa chỉ mua bánh kem.
Để sau này bảo anh trai mua cho cô.
Đường Viên Viên cảm thấy thích thú khi nghĩ rằng sau này sẽ thường xuyên được ăn bánh kem.
Bữa tiệc sinh nhật này là đều do Ôn Cảnh Nhu mời, phần lớn người đến đây đều muốn thể hiện bản thân, hoặc tới để xem náo nhiệt. Còn dạng như Đường Viên Viên, đến đây cũng chỉ ăn lấy ăn để, quả là chỉ có một mình cô mới như vậy.
Chị em của Ôn Cảnh Nhu đứng một bên, thấy cảnh tượng này.
“Người này thật sự là em gái của Uất Trì Diệc Thù sao? Sao có thể ăn nhiều như vậy? Vả lại, nhìn dáng vẻ không giống với Uất Trì Diệc Thù cho lắm”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Ôn Cảnh Nhu lắc nhẹ ly rượu đỏ trong tay, nhàn nhạt cười, nói: “Không phải em gái ruột, là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên”
“Cái gì cơ? Không phải em gái ruột, lại còn là thanh mai trúc mã?” Đám chị em có chút kinh ngạc: “Vậy cậu còn dân người ta tới đây, không sợ cô †a cướp…”
“Sẽ không đâu” Trên gương mặt Ôn Cảnh Như hiện lên nụ người vô cùng tự tin: ‘Quan hệ của hai người này rất đơn thuân, cô không nhìn thấy dáng vẻ của cô ta sao? Trong mắt cô ta chỉ có đồ ăn, không có chuyện nào khác.’ Đám chị em nhìn lại Đường Viên Viên một chút, cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Cũng may là cô ta béo. Không ai thích một cô gái trông như vậy, cậu cũng có thể yên tâm rồi.”
Nghe thấy lời này, Ôn Cảnh Nhu lại nhíu mày không hài lòng: “Cô vừa mới nói cái gì?”
“Ớ, tôi nói không đúng sao?”
“Uất Trì Diệc Thù xem cô ta như em gái, vậy cô ta cũng là em gái của tôi, cô dám nói cô ta béo?”
“Tôi…
“Được rồi, đừng nói linh tinh nữa, sang một bên đi”
Cô gái kia có chút tức giận, nhưng lại không dám nói gì nữa, chỉ có thể yên lặng đứng bên cạnh.
“Chị Ôn, anh Uất tới rồi”
không biết là ai đã nói, sau đó sắc mặt của Ôn Cảnh Nhu hơi biến đổi. Cô ta Hiến thấy hai chàng thanh niên cao gầy từ cửa đi vào. Vừa bước vào bữa tiệc, liền tiến thẳng tới chỗ Đường Viên Viên đang ăn bánh kem.
Còn ở phía trên, Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn vẫn luôn tìm anh trai của Đường Viên Viên, còn cảm thấy kinh ngạc, không phải đã nói anh trai của cô ở đây sao? Sao tới đây cả nửa ngày rồi vẫn không thấy bóng dáng: Đang nghĩ ngợi, cả hai đột nhiên nhìn thấy Uất Trì Diệc Thù bước vào bữa tiệc, vì vậy vội vội vàng vàng xách váy chạy về phía trước.
Đường Viên Viên vẫn đang ăn bánh kem, ăn mãi ăn mãi chợt phát hiện có gì đó không ổn.
Ahhhhh, sao cô đến đây liền chăm chăm ăn bánh kem vậy? Cũng không biết anh trai đang ở đâu, mình chỉ lo ăn chứ không tìm anh ấy, chắc là anh ấy không tức giận đâu nhỉ? ˆ Thế là Đường Viên Viên nhìn vào chiếc bánh kem đang ăn dở trước mặt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tỏ ra có chút rối rắm. Cô nên tiếp tục ăn hay là đi tìm anh trai trước sau đó lại ăn tiếp?
Đang suy nghĩ miên man, một giọng nói ở sau lưng cô vang lên.
“Viên Viên”
Đây là… giọng nói của anh trai.
Đường Viên Viên có chút kinh ngạc quay đầu lại, quả nhiên bắt gặp gương mặt tuấn tú của Uất Trì Diệc Thù. Chỉ có điều, hôm nay anh trai có vẻ rất nghiêm túc: “Anh trai, cuối cùng anh cũng đến rồi”
Uất Trì Diệc Thù nhìn thoáng qua chiếc bánh kem trái cây bị cô ăn hết hơn phân nửa, trong lòng bất lực thở dài một tiếng. Nhìn bộ dạng của cô, khóe miệng đều dính đầy kem, đành phải lấy chiếc khăn tay từ trong túi ra đưa cho cô.
“Lau một chút đi.” Trước đây Uất Trì Diệc Thù không có thói quen mang theo khăn tay bên người. Về sau, bởi vì Đường Viên Viên là một người đam mê ăn uống, hơn nữa thường xuyên không lau miệng sau khi ăn thứ gì đó. Cho nên, thời gian dài, Uất Trì Diệc Thù cũng hình thành thói quen luôn mạng theo khăn tay bên người.
Đề phòng cô đột nhiên ăn cái gì đó mà không lau miệng.
“Cảm ơn anh” Đường Viên Viên cầm lấy khăn tay rồi tùy tiện lau một cái. Động tác thô lỗ này khiến Uất Trì Diệc Thù nhìu mày lại, khẽ quát: “Lau chậm thôi.”
Cuối cùng, thật sự không nhịn được nữa, đích thân Uất Trì Diệc Thù cầm lấy khăn tay lau cho cô, vừa lau vừa thấp giọng nói: “Ăn xong chưa?”
“Vẫn chưa’ “Vậy đừng ăn nữa, anh dẫn em đi mua cái mới.
Nghe thấy vậy, vẻ mặt Đường Viên Viên hơi kinh ngạc: “Mua cái mới? Chúng ta không ở đây ăn sao?”
“Không ở đây”
Chung Sở Phong cũng cười híp mắt, phụ họa nói: “Đi thôi em Viên, hôm nay em muốn ăn cái gì, anh Sở Phong đều thanh toán cho em, chúng ta đi ăn chỗ khác đi.’ Đường Viên Viên dù ngốc nghếch đến mấy, cũng nhận ra được có gì đó không ổn.