Mục lục
Cô vợ đánh tráo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1172


Chỉ liếc mắt một cái, sau đó Hàn Thanh lập tức thu hồi ánh mắt. Anh mím môi, cố gắng nói với vẻ lạnh lùng: “Quần áo bẩn, thay quần áo trước rồi ăn sáng. Tiểu Nhan không biết nên nói gì, cô ấy cảm thấy chân tay mình vụng về, có chút khổ sở gật đầu.


Hàn Thanh đưa Tiểu Nhan vào nhà vệ sinh, còn đưa cho cô ấy một chiếc áo sơ mi tối màu.


Tiểu Nhan cảm thấy mất mặt muốn chết, vội vàng trốn vào nhà vệ sinh cởi quần áo ra, sau đó thay chiếc áo sơ mi Hàn Thanh đưa cho cô ấy vào.



VietWriter cập nhật nhanh nhất.


Là chiếc áo lần trước Tiểu Nhan từng mặc, nhìn thấy chiếc áo sơ mi này, Tiểu Nhan lại nhớ đến lần trước cô ấy mặc xong đã treo ở trong nhà vệ sinh, mặc cả đêm mà cũng không giúp người ta giặt rũ sạch sẽ.


Nghĩ tới lại cảm thấy xấu hổ.


Hôm nay cô mặc một chiếc váy tối màu, khoác áo sơ mi vào trông khá đồng bộ.


Sau khi Tiểu Nhan thay đồ xong còn trốn trong nhà vệ sinh giặt quần áo bẩn cho sạch sẽ, khi cô ấymở cửa chuẩn bị đi ra đã thấy Hàn Thanh đứng ở cửa chờ cô ấy.


Tiểu Nhan hoảng sợ: “Anh, sao anh lại ở đây?”


Hàn Thanh nhìn Tiểu Nhanh một cái, thấy cô ấy đã thay áo sơ mi, hơn nữa trong tay còn cầm quần áo bẩn, có vẻ đã giặt qua, cho nên tay của cô vẫn còn dính chút nước.


Nhớ tới cảnh vừa rồi quần áo cô ướt sũng, ánh mắt Hàn Thanh hơi trầm xuống, yết hầu khẽ giật, vươn tay về phía Tiểu Nhan. “Giặt áo rồi sao? Đưa cho anh đi?”


Nghe vậy, Tiểu Nhan theo bản năng muốn đưa quần áo ra nhưng nghĩ lại rụt tay về. “Không, không cần, tự em có thể phơi được.”


Hàn Thanh cười nhẹ một tiếng: “Sợ cái gì? Quần áo của anh em đã mặc tận hai lần, giúp em phơi quần áo mà em cũng sợ?”


Tiểu Nhan do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn đưa quần áo cho Hàn Thanh, Hàn Thanh nhận lấy rồi đi tới ban công, Tiểu Nhan cũng nhắm mắt nhắm mũi đi theo anh ta.


Sau đó nhìn Hàn Thanh phơi quần áo của mình, không hiểu vì sao, nhìn những ngón tay thon dài của anh ta lướt trên quần áo, Tiểu Nhan lại có một cảm giác kỳ lạ.


Đến khi anh phơi xong, lỗ tại Tiểu Nhan đã trở nên phiếm hồng lúc nào không hay.


Tiểu Nhan đỏ mặt xoay người định chuồn đi trước khi Hàn Thanh quay lại, thế nhưng bước chân củaHàn Thanh rất nhanh, duỗi tay một cái đã có thể túm lấy cánh tay cô ấy. “Đi xuống ăn sáng”


“Ù Ù.”


“Thật ra em không cần phải căng thẳng như vậy, anh cũng đã nói rồi, ở trước mặt anh không cần cẩn thận như vậy, chúng ta hiện giờ là người yêu.”


Đột nhiên Hàn Thanh lại nói: “Nếu em thật sự sợ anh, vậy thì..” Đôi tay Hàn Thanh đang nắm lấy tay Tiểu Nhan dần di chuyển lên trên, Tiểu Nhan có chút bất ngờ, còn chưa kịp phản ứng lại thì bả vai đã bị Hàn Thanh nắm lấy sau đó anh ta mạnh mẽ áp sát cô ấy vào tường.



Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.


Tiểu Nhan đột nhiên mở to mắt, nhìn người đàn ông cúi người đến gần cô ấy, hơi thở nóng ran như lửa khẽ cọ qua má cô ấy.


Tiểu Nhan căng thẳng nhìn người đàn ông đang dán sát vào người mình, gần trong gang tấc: “Làm sao vậy?”


Hàn Thanh khẽ máy môi, lại dựa sát thêm một chút, giọng nói khàn khàn cất lên. “Nếu em còn dè chừng như vậy, anh chỉ có thể dùng chút thủ đoạn đặc biệt để em không sợ anh nữa.”


“Thủ đoạn… đặc biệt?”


Tiểu Nhan chớp chớp mắt, lông mi màu đen khẽ đong đưa như cây quạt nhỏ, giống như khẽ cọ vào lòng Hàn Thanh.


Trái tim Hàn Thanh run lên, giọng nói lại càng thêm nặng nề.“Đúng vậy, chính là thủ đoạn đặc biệt, không phải em sợ anh sao? Vậy thì chỉ có thể để em quen thân mật với anh, thân mật thật nhiều, thật nhiều, rồi em sẽ quen thôi.”


Vừa nói, môi anh ta vừa dán gần lại, cả người Tiểu Nhan run lên, trong lòng vô cùng mong chờ nhưng bên ngoài vẫn ra vẻ cứng miệng. “Không phải như vậy, em chỉ là… “Vừa hay luyện tập tiếp lần trước.” Giọng nói Hàn Thanh ngày càng thấp, tiến gần lại, sau đó. Môi Tiểu Nhan bị chặn lại, eo cô ấy cũng bị một bàn tay to lớn ôm lấy, cả người chỉ có thể ngây ra tại chỗ. Trong chốc lát, Hàn Thanh cầm lấy tay Tiểu Nhan đặt vào eo mình, Tiểu Nhanh sửng sốt, đây là đang muốn cô ấy ôm anh ta sao?


Vừa mới phản ứng lại, đột nhiên đôi môi hơi rời đi, giọng nói trầm khàn vang lên: “Ôm anh.”


Mặt Tiểu Nhan nóng ran lên, cô ấy sợ tới mức muốn rút tay về! Người đàn ông vừa mới yêu đương đã khiến cô ấy không dám mở mắt nhìn, vốn dĩ cô ấy cũng muốn chủ động hơn khi ở bên anh nhưng ai mà ngờ được hai người mới ở bên nhau ngày hôm qua mà hôm nay anh đã hôn cô ấy, hơn nữa còn nhiệt tình chủ động khiến Tiểu Nhan có chút sợ hãi.


Nhưng mà Tiểu Nhan cũng không thể rút tay về, bởi vì vừa định rời đi đã bị Hàn Thanh túm lấy, sau đó có cố gắng thế nào cũng không thể tránh được, tay bị anh túm trở lại đặt về bên hông. “Ôm anh, được không?”


Giọng nói Hàn Thanh nhẹ nhàng mà đầy mê người, khi nói chuyện, đôi môimỏng còn khẽ chạm vào tại cô ấy tạo ra một cảm giác đặc biệt quyến rũ khiến người ta si mê.


Sau đó dưới sự hướng dẫn của Hàn Thanh, Tiểu Nhan dần buông lỏng cảm xúc, giơ hai tay chậm rãi ôm lấy eo anh, thật ra Hàn Thanh rất mong chờ được Tiểu Nhan ôm.


Giống như tối qua lúc ở trên xe, Tiểu Nhan chủ động ôm Hàn Thanh, ôm thật chặt, loại cảm giác đó. Vừa chân thật, vừa ấm áp khiến anh cảm giác được đó là loại rung động mà từ trước đến nay anh chưa từng cảm nhận được trong cuộc đời này.


Nhưng mà hôm nay cô gái này quá ngại ngùng, hai tay ôm lấy eo anh không được chặt, Hàn Thanh nhìn chằm chằm hàng mi thẹn thùng của Tiểu Nhan, lại cất giọng đầy mê hoặc: “Ôm chặt một chút, chúng ta còn phải tiếp tục Tiểu Nhan đỏ mặt, bị anh thổi khí vào tại tới muốn phát điên rồi, cô ấy nhịn không ngược hung hăng ngước mắt trừng anh một cái. “Hồn thì hôn đi, yêu cầu nhiều như vậy.”


Tiểu Nhan nhỏ giọng oán thán một tiếng, tuy cứng miệng như vậy nhưng đôi tay ôm lấy eo của Hàn Thanh vẫn siết chặt hơn, Hàn Thanh cuối cùng cũng vừa lòng, khỏe mỗi khẽ cong lên một nụ cười, một lần nữa cúi đầu xuống.


Lần này rõ ràng thành thục hơn hôm qua rất nhiều, Tiểu Nhan còn cho rằng hai người đều chưa từng yêu đương, chuyện hôn môi này hẳn là rất khó khăn mới phải, nếu cùng nhau nghiên cứu chắc sẽ rất thú vị.


€ó điều, dân dần cô ấy phát hiện ra một việc.


Hàn Thanh dường như rất nhanh chóng trở nên điêu luyện, còn cô ấy thì không thể, hoàn toàn chỉ có thể làm theo đối phương, anh muốn hôn thế nào thì hôn như thế, Tiểu Nhan hoàn toàn không có sức lực đánh trả Tiểu Nhan có chút nổi giận, hung hăng hôn đáp trả lại một cách mãnh liệt, kết quả là không cẩn thận cần vào môi đối phương Có điều lần này Hàn Thanh cũng không có bất ngờ, chỉ hơi dừng lại một chút sau đó càng ôm Tiểu Nhan chặt hơn.


Lưng Tiểu Nhan dán lên bức tường lạnh lẽo, cảm thấy dáng vẻ này của Hàn Thanh có chút kỳ lạ.


Cũng không biết qua bao lâu, Tiểu Nhan thấy chân như mềm nhũn ra, sắp không đứng nổi đến nơi, xong rồi… vừa rồi cô ấy vừa uống nửa ly sữa bò mà lúc này lại bắt đói bụng…


Tới khi Hàn Thanh buông Tiểu Nhan ra, Tiểu Nhan vô lực dựa vào người anh, nhỏ giọng than một tiếng “Em… hình như có chút đói bụng.”


Sau đó cô ấy nghe được tiếng cười trầm thấp của người nào đó, tiếng cười nghe vô cùng êm tai: “Vậy đi ăn sáng thôi, ăn cho no vào, không được kén ăn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK