Điền Thần Côn: “Thằng nhóc này có chuyện gì vui vậy? Trưa đến giờ cứ cười tủm tỉm suốt, không ngưng phút giây nào luôn.” Lâm Phàm cười: “Vui hả? Bây giờ tôi không chỉ vui vẻ, mà tui còn lâng lâng đến muốn bay lên trời đây này.” Ngô U Lan bưng nước trà đến: “Anh Lâm, tài liệu giảng dạy được hoan nghênh rộng rãi, dựa theo tính cách của anh thì đáng lẽ anh sẽ không hào hứng đến thế.” Lâm Phàm cười thản nhiên: “Mấy người không hiểu được đâu.” Điền Thần Côn: “Cậu không nói...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.