Lúc này, Hà Hiểu Minh đang khóc sướt mướt như một đứa trẻ, một mình ngồi xổm ở đó không nói gì, giống như vừa chịu sự đả kích nào đó. Lúc Lâm Phàm chuẩn bị rời đi thì giọng nói của Hà Hiểu Minh vang lên. “Anh... Đứng lại...” Hà Hiểu Minh lau nước mắt trên mặt: “Rốt cuộc lời nói của anh là thật hay là giả.” Lâm Phàm mỉm cười không nói, mở cửa lên xe. Hà Hiểu Minh muốn đuổi theo để hỏi cho rõ ràng. Thế nhưng Lâm Phàm đã nhấn chân ga và rời...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.