Rất nhanh, thư ký đã bưng trà vào. Lâm Phàm nhìn thoáng qua, cô gái này rất đẹp và dáng người cũng rất tốt, xem ra Ngô Vân Cương này rất biết hưởng thụ, chỉ là trong lòng vẫn còn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi. Ngô Vân Cương rõ ràng nhận ra ánh mắt Lâm đại sư có gì đó không ổn, chỉ sợ nghi ngờ mình: “Lâm đại sư, đây là cháu gái tôi, Ngô Nhã Đình, Nhã Đình gọi chú Lâm.” Ngô Nhã Đình: “Chào chú Lâm.” Tuy xưng hô này rất tự nhiên nhưng Lâm Phàm...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.