Tôn Năng ở bên cạnh nói: “Đại thần, nếu như lần sau anh lại vào phải thông báo cho tôi, tôi bảo đảm bỏ tất cả công việc trong tay đến với anh!” Lâm Phàm vỗ vai Tôn Năng: “Tốt lắm, cũng không uổng công tôi thương anh!” “Hắc hắc.” Tôn Năng cười vui vẻ, có thể được đại thần là thần tượng của mình coi trọng, thực sự là một chuyện rất sảng khoái. Thân Kiệt Vân bọn hắn đương nhiên cũng vậy, mặc dù mỗi ngày ở trong trại tạm giam nhạt nhẽo vô vị, nhưng có thể...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.