Thủ đô. Ngô Vân Cương đang tiếp đãi khách hàng, món ăn trên bàn rất phong phú, vừa nhìn đã biết có giá trị không thấp. Ngô Nhã Đình lẳng lặng nhìn chú mình, từ nãy đến giờ luôn cười rất tươi, chẳng lẽ chú ấy có chuyện vui gì sao? Đột nhiên cô ấy nhớ tên chú Lâm kia. “Ngô tổng có chuyện gì vui à? Sao trông anh hớn hở thế?” Vị tổng giám đốc khách hàng cười hỏi. Ngô Vân Cương nhịn không được cười tủm tỉm, sau đó nói: “Hoàng tổng, anh biết Lâm đại sư...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.