Răng rắc! Răng rắc! Bỗng nhiên Trần Hà phát hiện tay phải của ông ta đã tốt lên, hơn nữa thương thế trên người cũng đã chuyển biến tốt nên lập tức cười ha hả: “Mày sợ rồi chứ gì, có phải mày biết sợ rồi không, tao cho mày biết cho dù làm vậy cũng vô dụng, Trần Hà tao đã nhớ kỹ rồi.” “Nghĩ gì thế?” Lâm Phàm liếc ông ta: “Đừng nghĩ quá nhiều, đợi lát nữa ông sẽ biết.” Trần Hà sững người, không hiểu rõ hắn nói vậy là ý gì, nhưng không bao lâu...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.