Tiến vào trong cửa hàng, ở khu nghỉ ngơi. “Cô cởi khẩu trang và kính râm ra đi.” Lâm Phàm nói. Kim Thiện Bình hơi do dự: “Lâm đại sư, đừng để mọi người nhìn thấy có được không? Em sợ mọi người sẽ bị dọa sợ.” “Dọa cái gì? Điền Thần Côn tôi có gì mà chưa thấy? Chỉ cần là người có bản chất thiện lương thì trong mắt Điền mỗ ta đấy, tất cả đều rất xinh đẹp.” Điền Thần Côn nói. Cmn! Lâm Phàm giật cả mình, hắn không ngờ Điền Thần Côn lại nói được...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.