“Mẹ kiếp!” Điền Thần Côn không thoải mái: “Con người cậu sao ăn nói khó nghe vậy, cái gì gọi là vướng víu? Điền mỗ tôi thừa nhận không phải là đối thủ của cậu nhưng Điền mỗ tôi đã từng đánh khắp nơi không có đối thủ đó nha.” “Được rồi, dựa vào cái thân già này của ông, xem ra tôi không thể hiện tài năng cho các ông xem, các ông không biết năng lực của tôi. Thấy đây là cái gì không?” Lâm Phàm lấy một thứ giống như quả cầu sắt làm đồ trang trí...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.