Mục lục
Nhân Sinh Hung Hãn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mao Trung Hưng vẻ mặt nghiêm trọng đi tới đi lui trong hành lang, đầu óc giờ đây như một đống hỗn độn, lúc nhận được điện thoại thì Mao Trung Hưng gần như chết khiếp.

Con gái chính là tất cả đối với cuộc đời anh, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy .

“Đây đều là lỗi của mẹ, nếu không phải vì vội vàng ra ngoài đánh mạt chược thì cũng xảy ra cớ sự như vậy.”

Thím Chương không ngừng tự trách bản thân, vốn dĩ vội vàng mà quên tắt gas, nếu cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy.

“Mẹ, mẹ yên tâm đi! Sẽ không có gì đâu”.

Mao Trung Hưng ban đầu cũng muốn trách mẹ mình mấy câu, nhưng mà nhìn thấy mẹ mình đau lòng như vậy thì hắn ta cũng không chịu nỗi.

Lúc này bác sĩ đi ra, Mao Trung Hưng cùng với Thím Chương vội vàng tiến đến, Thím Chương nắm lấy tay bác sĩ hỏi.

“Bác sĩ cháu gái tôi như thế nào rồi? Không sao đúng không”.

Bác sĩ nhìn người nhà nói một cách đầy tức giận: “Mấy người là người lớn mà sao lại vậy, tại sao lại để một đứa trẻ ở nhà một mình như thế. Loại tình huống thế này rất nguy hiểm, nhất là đứa bé còn nhỏ như vậy, nếu thật sự xảy ra vấn đề gì thì mấy người hối hận cũng đã muộn rồi đó.”

“Vâng... vâng” Mao Trung Hưng cùng thím Chương chỉ có thể gật đầu khi bị bác sĩ giáo huấn cho một trận.

“Vẫn còn may, khi đưa tới bệnh viện vẫn kịp thời nên không sao cả, chỉ cần muộn mười mấy phút nữa thôi thì hết cách cứu rồi.” Bác sĩ đối với những người nhà vô trách nhiệm như vậy cũng không biết nói gì, cũng may là không sao cả rồi.

“Cám ơn bác sĩ, cám ơn bác sĩ”. Thím Trương vui mừng trong lòng, lúc nghe thấy không sao thì cả cơ thể như không còn sức lực mới dựa vào tường ngã về phía Mao Trung Hưng đang đứng bên cạnh cảm ơn bác sĩ.

“Mẹ, Châu Châu không sao cả, về sau không được sơ suất như vậy nữa đó” Con gái không sao rồi, Mao Trung Hưng cũng không muốn nói nhiều nữa, sự việc lần này qua đi cũng khiến cho Mao Trung Hưng tự hứa về sau ít đi ra ngoài, cần phải ở bên cạnh con gái nhiều hơn.

“Thím Chương về sau ít đánh mạt chược lại nha.” Những người hàng xóm đưa Châu Châu đến bệnh viện cũng vây quanh nói.

“Không đánh nữa, về sau không đánh nữa.” Thím Chương lúc này vẫn còn cảm thấy sợ, không còn dám đánh mạt chược nữa.

“Nhưng mà Thím Chương à, xem ra cũng là ý trời đó nha, ván mạt chược vừa rồi vẫn chưa kết thúc thì bà đã cảm thấy nhà xảy ra chuyện rồi, xem ra ông trời còn muốn cứu Châu Châu đó nha.” Một vị hàng xóm nói vào.

Mao Trung Hưng có chút không hiểu, mẹ gã là người nghiện đánh mạt chược, nếu như không phải là chuyện lớn thì có kêu thế nào cũng không về. Hôm nay sau bỗng nhiên lại cảm thấy trong nhà có chuyện như vậy chứ.

Nói đến đây, Thím Chương đột nhiên nhớ đến lời của Lâm Phàm.

“Con trai à! Chút nữa con cùng với mẹ nhanh chóng đi tìm tiểu Phàm đi.” Thím Chương bắt lấy tay của Mao Trung Hưng rồi nói.

“Hôm nay thật may là có tiểu Phàm đấy, nếu như không phải vì những câu nói đó, mẹ cũng sẽ không có cảm giác không tốt trong lòng như vậy.”

Giờ Châu Châu không sao rồi, hàng xóm vây quanh cũng hiếu kỳ hỏi: “Thím Chương! Chuyện này với tiểu Phàm thì có quan hệ gì chứ?”

“Mẹ, người nói rõ với con một chút đi, hôm nay tên nhóc đó đã nói những gì?” Mao Trung Hưng hỏi.

“Hôm nay lúc mẹ đi đón Châu Châu trở về thì thấy tiểu Phàm đang ngồi trước cửa, mẹ mới chào hỏi cậu ta mấy câu, tiểu Phàm nói bản thân biết xem bói nên đã xem cho Châu Châu. Sau đó nói tối nay Châu Châu sẽ xảy ra chuyện, kêu chúng ta hôm nay đừng nấu ăn ở nhà mà đi ra ngoài ăn...”. Thím Chương đem toàn bộ chuyện xảy ra hôm nay nói ra.

“Còn nữa, tiểu Phàm có nói đến chuyện khí gas nhưng mà nói được nữa chừng thì không nói nữa, chỉ nói là nhà chúng ta đi ra ngoài ăn là được rồi”.

Mao Trung Hưng khi nghe được những chuyện này, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, rõ ràng như vậy rồi nhưng cũng không dám tin.

Hàng xóm xung quanh cũng giống vậy đều cảm thấy chuyện này rất kỳ quái.

“Bây giờ nghĩ lại thôi cũng thấy đáng sợ, lúc đang đánh bài nhưng trong đầu lại quanh quẩn lời nói của tiểu Phàm, tự dưng tôi cảm thấy lo lắng, thật may là quay về xem thế nào. Bằng không thì có chuyện lớn xảy ra rồi.” Thím Chương tiếp tục nói.

“Không thể nào, Thím Chương thằng nhóc tiểu Phàm đó chỉ là một người bán bánh kếp thôi, làm thế nào mà có thể xem bói được chứ.” Hàng xóm cũng không tin, mặc dù không quen biết tiểu Phàm nhưng mà thời gian tiếp xúc cũng dài.

Thật sự là trước đây chưa từng nghe nói tên nhóc đó có thể xem bói.

“Con trai, lần này dù thế nào cũng phải cám ơn tiểu Phàm. Nếu không có những lời nói đó thật sự hậu quả không thể tưởng tượng được”. Thím Chương lại nói.

Mao Trung Hưng không tin vào những lời bói toán, nhưng mà sự việc hôm nay cũng khiến gã dựng tóc gáy.

“Mẹ! Chiều hôm nay con lỡ tay đánh cậu ta”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK