Lâm Phàm mỉm cười, nói: “Ừ, mỗi ngày chỉ mười phần.” “Vậy không còn cách nào khác hay sao?” Vương Henry hỏi. Lâm Phàm: “Có, nhìn thấy tờ áp phích trên tường không? Chỉ cần hiểu được những gì trên đó thì sẽ không cần phải xếp hàng.” Vương Henry sững sờ, dường như là không kịp phản ứng, nói: “Lần trước sao cậu không nói với tôi?” “Tôi tưởng anh biết rồi.” Không lẽ lại trách tôi? Henry nâng bánh kếp lên, nuốt một ngụm nước bọt. Anh ta không đợi được nữa há miệng ra, trong miệng tràn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.