Lâm Phàm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng thuyết phục được thằng nhóc này. Tuổi còn nhỏ mà tính cảnh giác đã rất cao, không tệ, đúng là không tệ. “Bạn nhỏ, con tên gì?” Lâm Phàm cười hỏi. Đứa trẻ nhìn Lâm Phàm: “Con tên Dương Viễn, còn chú?” Lâm Phàm cười: “Kêu chú là chú Lâm là được.” “Dạ.” Dương Viễn gật gật đầu: “Chú Lâm, cha mẹ con không ở nhà, chú có thể ngủ ở phòng này.” “Được.” Lâm Phàm gật đầu, hắn kiểm tra một lát thấy bày trí rất đơn giản, không phải...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.