Lâm Phàm vẫn đứng yên như cũ rồi ngẩng đầu lên nhìn ông trời. Hắn không cách nào hiểu nổi, hôm nay ông trời có bị bệnh gì không vậy sao tự nhiên giữa ban ngày ban mặt mà lại có sấm sét? Dị tượng này cũng thu hút sự chú ý của rất nhiều người đi đường xung quanh. Một khi lời đã nói ra khỏi miệng thì như bát nước hất đi không thể nào hốt trở lại được. “Được! Có thể bái sư.” Lâm Phàm gằn từng chữ một. Triệu Minh Thanh vui mừng khôn xiết nên...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.