“Cũng đúng, nếu như không phải vì chuyện kia thì tôi cũng không nghĩ thông suốt. Dù sao thì lúc còn trẻ tôi cũng giống như vậy, chỉ là tuổi tác tăng lên nên tâm tính cũng thay đổi. Hiện tại nhờ có Lâm đại sư mà tôi đã thức tỉnh, đây cũng là may mắn.” Vương Vân Kiệt nói, sau đó nghĩ đến chuyến đi núi Côn Luân lần này thì cũng mở lời: “Lần này, hội trưởng Lâm dẫn đội, vất vả cho cậu rồi.” Lâm Phàm cười nói: “Đâu có, được rồi, không đứng ở đây nữa,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.