“A?” Năm người trợn tròn mắt, sau đó rít gào: “Anh đừng có mà quá đáng.” “Ha ha, ngu ngục.” Lâm Phàm khinh thường cười, sau đó quay đầu nhìn một mảng lớn sơn màu đỏ trên tường rào: “Làm sao đây? Để lại ngày mai cho người đến rửa sạch?” Vương Minh Dương khoát lên vai Lâm Phàm: “Ngày mai cho người đến rửa sạch đi, chúng ta bắt mấy tên này là đủ rồi, nhanh về nhà ngủ thôi không thì ngày mai dậy không nổi đấy.” Chơi với mấy thằng nhóc ranh con này mà tốn cả...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.