Bên ngoài. Lâm Phàm thở phào nhẹ nhõm, nói nhiều như vậy cổ họng có chút khô khốc. Vương Minh Dương cười to nói: "Lợi hại." “Có nước không, sắp chết khát rồi.” Lâm Phàm nói. "Không." Vương Minh Dương lắc đầu nói. Lâm Phàm thở dài: "Còn không giúp mua hộ một chai, tôi nói nhiều như vậy không biết vì ai nhỉ." Vương Minh Dương thấp giọng lẩm bẩm: "Không phải là cho cô gái nhà cậu à." "Cái gì?" Lâm Phàm hỏi. Vương Minh Dương nói: "Không có gì." Lâm Phàm xua tay: "Vậy thì nhanh lên,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.