Thật xinh đẹp. Dáng người thật tốt. Làn da thật trắng. Nụ cười thật rực rỡ. Nếu như là bạn gái của mình thì hay biết mấy. Đáng tiếc, đây cũng chỉ là suy nghĩ trong đầu bọn họ mà thôi, theo bọn họ thấy thì đóa hoa này đã có chủ rồi, nhất là đôi chân này ít nhất cũng có thể chơi cả đời. Lâm Phàm vỗ vỗ đầu Ngô U Lan: “Chúng ta vào thôi.” Đối mặt với cử chỉ thân mật này, chẳng những cô không né tránh mà ngược lại còn rất vui vẻ. Lần...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.