Lúc này, Hứa Tử Nhạc nhìn khuôn mặt tinh xảo của Tuyết Nhi, sau đó nhìn về phía anh Lâm, trong lòng lại suy nghĩ đến một việc. Muốn trong cái giới này mà không hôi tanh mùi bùn thì là việc không thể nào, trừ phi cô có chỗ dựa vững chắc hoặc năng lực bản thân thật sự mạnh, nếu không thì cũng chỉ là viễn vông. Có điều bây giờ không phải lúc để nghĩ đến chuyện này. … Trần Hà run lẩy bẩy, ông ta đã không còn nhớ rõ ông ta đã bị đối phương...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.