“Sóng vỗ dập dìu…” Lâm Phàm vừa lái xe vừa ngân nga câu hát, trong lòng rất vui vẻ. Chuyện này làm rất tốt, không có gì để nói. Hắn cũng sắp bị bản thân khuất phục rồi, loại cảm giác giúp người làm niềm vui này thật đã. Cảm giác kéo người từ vực sâu lên thực sự không cần nói thì cũng con mẹ nó quá sảng khoái. Ting ting! Lúc này, điện thoại kêu lên. Lâm Phàm vừa nhìn thấy tên người gọi đến, lập tức vui vẻ: “Kha, nghĩ thế nào lại gọi điện thoại cho...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.