Vương Đạt vẻ mặt lập tức kinh ngạc, ngây người hỏi: “Thu nguyệt, cậu làm quá rồi đấy.” Hoàng Thu Nguyệt lắc đầu, đáp lại: “Thật sự là rất ngon! Khang lão sư nói không sai chút nào, nếu không tự nếm thử thì vĩnh viễn không cảm nhận được hương vị tuyệt vời của món này.” “Cho tôi một miếng.” Một thiếu nữ khác cũng hiếu kỳ muốn thử. Sau khi cắn một miếng, biểu cảm còn khoa trương hơn cả Hoàng Thu Nguyệt. Điền Thần Côn thở dài một hơi, từ sau khi đi theo Lâm Phàm thì...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.