Trên ghế huấn luyện. Ngô U Lan cười tươi nói: “Huấn luyện viên Ngô đã thấy chưa? Anh Lâm của tôi rất lợi hại phải không? Chỉ là làm thủ môn thôi mà, chuyện này quá đơn giản.” Ngô Trạch trợn mắt há hốc mồm, mãi sau mới phản ứng lại, vội đứng bật dậy vỗ tay liên hồi. Đồng thời lau mồ hôi trên trán, vừa rồi anh ta sợ chết khiếp. Vốn tưởng sẽ bị đối phương ghi bàn, ai ngờ chỉ là do mình quá lo lắng rồi. “Lâm đại sư, bên này!” Lúc này, Vương Phi...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.