“Tôi với cô ta…” Lâm Phàm chuẩn bị giải thích ngọn ngành nhưng ai ngờ năng lực suy diễn của Kim Vân Dân quá dữ dội, chẳng những không cho hắn có cơ hội nói câu nào mà còn cười ngả ngớn: “Tôi biết mà, không cần nói nhiều, tôi hiểu hết…” “Ông biết cái khỉ gì chứ?” Lâm Phàm muốn rớt nước mắt, vốn lần này định chơi Liễu Nhiếp một cú thật đau, ai biết bị Kim Vân Dân bắt gặp ở đây. Nhất là bây giờ, cuối cùng sợ rằng người bị hại là mình mất thôi....
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.