Cảnh tượng trong nháy mắt thay đổi. Đối với Vương Minh Dương thì anh ta có thể tùy ý chơi đến chết. Nhưng đối với Lâm đại sư này thì anh ta lại cảm thấy bất lực, giống như không là bó tay bó chân vậy. “Lâm đại sư, anh mở cửa hàng trên phố Vân Lý, anh…” Lời còn chưa nói xong thì đã bị Lâm Phàm cắt ngang. “Sao vậy? Có phải muốn mua lại phố Vân Lý rồi đuổi tôi đi đúng không? Tùy thôi, ông chủ có tiền thì cứ tùy ý mua, tôi chẳng sao...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.