“Cô chưa nghe người ta nói à, một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ, người vui vẻ sẽ sống lâu nên ngày nào tôi cũng cười đây này.” Lâm Phàm cảm thấy mình đang ăn nói xà lơ thật sự, ai mà tin lý do lý trấu này của hắn kia chứ. Cẩu gia Nicolas cứ cắm đầu gục một chỗ, sau đó ngẩng đầu lên, nhe răng trợn mắt cười cười, tất nhiên hình ảnh một con chó đang cười muốn khôi hài bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Cẩu gia trở nên thông minh, chính là kết...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.