“Hả?” Khuôn mặt Ngô Vân Cương trở nên hoang mang, dường như chưa kịp hiểu ra vấn đề. Lâm đại sư nói gì nhỉ? Cởi sạch quần áo Vương Minh Dương á? Đây là muốn làm gì, chẳng lẽ… Chẳng lẽ… Thật không dám tưởng tượng. “Lột sạch quần áo anh ấy, còn ngày mai thì để tôi tính sau…” Lâm Phàm chuẩn bị để cho Vương Minh Dương sau khi uống say phải chịu bóng ma tâm lý. Ngô Vân Cương nhìn Vương Minh Dương, cảm thấy Minh Dương thật đáng thương, không ngờ Lâm đại sư có thể...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.