Điền Thần Côn rất nghiêm túc nói: “Khứu giác của tôi đã ngửi thấy hơi thở của cao thủ, có cao thủ trước đây vài tiếng đã đi qua nơi đây.” “Hơi thở?” Triệu Chung Dương ngơ ngác, ngửi vài hơi trong không khí nói: “Không có mà, có phải là ông bị bệnh không đấy?” “ Cậu mới có bệnh ý, Điền mỗ tôi tung hoành giang hồ nhiều năm như vậy, rất có mẫn cảm với khí tức cao thủ. Cậu nhìn dấu chân này, nhất định là do cao thủ để lại.” Điền Thần Côn chỉ vào...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.