"Tôi tới tìm Lâm đại sư." Vương Đại Phúc nhỏ giọng nói. Lâm Phàm nở nụ cười nói: "Chính là tôi.” Vừa dứt lời. Vương Đại Phúc lập tức lao đến, quỳ sụp trên mặt đất nói: "Lâm đại sư, cầu xin ngài cứu con tôi. Tôi không có tiền đi bệnh viện nên chỉ có thể tới nơi này.” Lâm Phàm nhìn tình hình xung quanh, hình như có một số ánh mắt nhìn tới, cũng không ghét bỏ trên người đối phương bẩn thế nào, hay là có mùi gì khó ngửi mà trực tiếp đỡ người này...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.