Vương Minh Dương không thèm để ý đến việc Lâm Phàm ngồi ở vị trí của mình mà đặt mông ngồi ở trên bàn làm việc: “Nếu cậu thích thì có thể lập tức chuyển tới đây. Lúc đó tôi sẽ sắp xếp cho cậu một nơi chuyên dụng để bán bánh.” Lâm Phàm xoay ghế: “Đừng! Đây không giống với cuộc sống mà tôi mong muốn. À, đúng rồi! Hôm nay tôi tới đây là có chuyện muốn nói với anh.” Vương Minh Dương tò mò hỏi: “Chuyện gì vậy?” "Chuyện của viện phúc lợi." Lâm Phàm nói, tay...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.