“Cậu luôn có lý do!” Lâm Phàm cười nói, cũng không để trong lòng, cũng coi như là nói đùa. Sau khi xuống xe. Thanh niên ngồi ở chiếc bàn tròn kia gọi to: “Hiểu Minh! Bên này!” “Hiểu Minh! Đây là ai vậy?” Một thanh niên hỏi. Hà Hiểu Minh cười mắng: “Dương Tử! Đây là chú tôi, các cậu tôn kính chút đi! Đừng thấy chú tôi trẻ tuổi, thế nhưng rất lợi hại đó!” “Ha ha! Chú của Hiểu Minh cậu vậy cũng chính là chú của chúng tôi rồi! Nào nào! Chú ngồi đây đi, chúng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.