Chương Tuệ: “Bây giờ tôi muốn đi về được không? Chuyện này xem như chúng tôi xui, tôi nhận thua.” Lúc này Lâm Phàm mới nhìn Kim Dương: “Đại minh tinh, anh có ý kiến gì không?” Kim Dương đâu còn vẻ phách lối khi nãy, cúi đầu: “Không có, không có…” “Không có đúng không?” Lâm Phàm hỏi. “Dạ.” Lâm Phàm hài lòng gật đầu: “Tốt lắm, bây giờ lập tức cút cho tôi.” Chương Tuệ nhìn Lâm Phàm và nhóm người Vương Minh Dương, cuối cùng quay người rời đi. Cô ta đã nhịn quá lâu rồi. Vương...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.