"Con mẹ nó..." Lâm Phàm nhìn thấy bóng người ở phía xa thì lập tức ngây ngẩn cả người. Mà Triệu Chung Dương và Ngô U Lan cũng trợn tròn mắt, còn có chút không dám tin mà dụi dụi mắt, giống như là bản thân vừa nhìn lầm vậy. Ở phía xa, Điền Thần Côn mặc một cái quần màu xanh lá cây, áo màu đỏ, đeo kính đen. Tóc thì chảy ngược ra sau, trong tay kéo theo một chiếc vali cũ, ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới. "Tôi tới rồi đây." Điền Thần Côn không thèm để...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.