Hiện tại đối với tình hình hiện tại Lâm Phàm không còn gì để nói, nếu như không cống hiến hết mình cho bói toán thì bách khoa toàn thư sẽ bị thu hồi. Tình hình hiện tại đối với Lâm Phàm mà nói thì giống như một giấc mơ không cam tâm để từ bỏ.
Haiz!
Lâm Phàm thở dài rồi quay đầu lại, xem ra về sau con đường phải đi chính là con đường lừa đảo rồi.
Nhưng vào lúc này Lâm Phàm nhìn vào một khách hàng trước mặt, rất nhiều điều xuất hiện trong đầu anh một cách vô thức.
“Dương Vĩnh Khang, bốn mươi tuổi, giáo viên tiếng trung tại trường trung học Quang Minh. Đã ly hôn, đang nuôi một trai một gái… làm việc thiện tích đức, không làm điều ác, chết một cách tốt đẹp”.
Trong mắt Lâm Phàm, những đường nét trên khuôn mặt của thầy giáo Dương đột nhiên lần lượt biến thành số hiệu, mỗi số hiệu đều bao hàm những ý nghĩa khác nhau.
Cả một cuộc đời đột nhiên đều bị hắn nhìn thấu rồi.
Điều này cũng quá kinh khủng rồi đấy.
Lâm Phàm chớp mắt cảm thấy có chút không hợp lý.
“Chết tiệt!”
Đột nhiên Lâm Phàm chửi thề, trong suy nghĩ của Lâm Phàm thì thầy bói chắc chắn là lừa dối rất nhiều nhưng mà theo tình hình hiện tại có gì đó không đúng lắm.
“Ông chủ nhỏ cậu không sao đấy chứ?” Dương Vĩnh Khang sửng sốt một chút sau đó hỏi, ông cũng không biết ông chủ nhỏ bị gì, vì sao đột nhiên trong ánh mắt hắn giống như bị ma nhập thế này.
Điền Thần Côn ngẩng đầu lên nhìn Lâm Phàm, chẳng lẽ có chuyện gì không đúng xảy ra rồi sao?
“Không sao, không sao.” Lâm Phàm phất phất tay, tiếp tục làm bánh kếp nhưng lại xem kỹ tướng mạo của Dương Vĩnh Khang.
Trong đầu của Lâm Phàm hiện lên càng nhiều hình ảnh.
“Vận may rất lớn, đơn giản chính là Thần Tài giáng xuống trên đỉnh đầu người này, chỉ là có chút lệch một tý, là may mắn nhiều hơn mà thôi.”
Lâm Phàm cảm thấy rằng hắn đã nhìn thấy nhiều chuyện một cách rõ ràng nên tiếp tục đọc.
“Điểm bán vé số trước cổng trường, trúng giải nhất…”
“Nhưng mà thần tài tùy thời điểm có thể rời đi như vậy sẽ có biến hoá, xem ra đến lúc đó Dương Vĩnh Khang có thể sẽ bỏ lỡ cơ hội lần này rồi”.
Lâm Phàm lúc này không chút kiêng kỵ đánh giá Dương Vĩnh Khang, Dương Vĩnh Khang toàn thân cảm thấy sởn gai ốc, giống như bản thân bị người khác nhớ nhung vậy.
Ông chủ nhỏ này chắc sẽ không có hứng thú với mình đâu nhỉ.
Dương Vĩnh Khang bắt đầu suy nghĩ lung tung, cảm thấy ánh mắt của ông chủ nhỏ này thật tà ác.
“Thầy giáo Dương ông bình thường có thích mua vé số không?” Lâm Phàm hỏi.
“Vé số à? Từ trước đến nay tôi đều không mua, toàn là lừa người cả thôi.” Dương Vĩnh Khang cười nói, sau đó ánh mắt có chút sửng sốt kinh ngạc nhìn Lâm Phàm hỏi: “Làm sao anh biết tôi họ Dương?”
“Bấm ngón tay tính toán, ông có tin hay không.” Lâm Phàm nói.
Hiện tại Điền Thần Côn đang lừa một người khác, nghe thấy vậy thì đột nhiên ho một cách dữ dội rồi nhìn Lâm Phàm với vẻ mặt kỳ quái, thằng nhóc bán bánh kếp này cũng bắt đầu học cách lừa người rồi sao.
Đây chẳng lẽ là bị thần bói toán nhập rồi à?
“Ha ha ha”. Dương Vĩnh Khang mỉm cười, ông cảm thấy cậu chủ nhỏ này thật là buồn cười, cho nên cũng không nghĩ gì nhiều nữa.
Lâm Phàm hiện tại đã hiểu được, yếu tố không ổn định mà hắn đã thấy là gì. Thầy Dương này định sẵn là có số phú quý giàu sang, nếu ông ấy có thể nắm bắt được thì một đời vinh hoa phú quý, còn bỏ lỡ không nắm lấy thì xem như sẽ không có gì nữa rồi.
Cũng giống như câu nói, cơ hội là do chính bản thân nắm lấy bỏ lỡ rồi thì sẽ không còn gì nữa.
Lúc lấy cái bánh kếp đưa cho thầy giáo Dương, đột nhiên hắn nắm lấy tay của thầy giáo Dương.
Thầy giáo Dương sửng sốt toàn thân run lên, không nhẽ ông chủ này có sở thích như vậy.
“Thầy giáo Dương tôi xem sắc mặt của ông hôm nay vận may sẽ tới. Nhớ lấy, lúc đến cổng trường nhất định phải ghé điểm bán vé số bên cạnh mua một tờ vé số đấy.” Lâm Phàm nói rất nghiêm túc, nếu thật sự trúng thưởng thì chứng minh kỹ năng bói toán này của bách khoa toàn thư đưa cho đúng là nghịch thiên rồi.
Nếu như không trúng thưởng thì xem như bản thân hắn chưa nói gì.
Phóng viên Vương đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt kinh ngạc, trong lòng đột nhiên muốn cười. Chuyện này thật là nực cười, bên cạnh là một thần côn còn chưa đủ, ngay cả bản thân cũng muốn làm thần côn luôn rồi sao.
Đối với phóng viên Vương mà nói, bản thân ông chỉ đứng xem chứ không nói cái gì, mặc cho Lâm Trần tùy ý biểu diễn.
Điền Thần Côn nhìn về phía Lâm Phàm, không ngần ngại mà đưa ngón cái lên khen ngợi. Thật đỉnh, người này lừa người còn bá đạo hơn cả mình nữa.
Trực tiếp kêu người ta mua vé số, cũng không sợ người ta không trúng thì sẽ quay lại chém hắn.
“Ấy!”
Dương Vĩnh Khang sửng sốt cảm thấy biểu cảm của ông chủ nhỏ này có chút nghiêm túc.
Cái này….
Đùng!
Đột nhiên một tia chớp từ trên trời giáng xuống trực tiếp giáng vào quán nhỏ bên cạnh.