"Tôi nói này..." Vương Minh Dương lớn tiếng nói, nhưng khi vừa nhìn thấy một đống tay chân giả được bày trên bàn thì hoàn toàn ngây ngẩn, biểu tình trên mặt tựa như vừa gặp ma vậy. Kẽo kẹt! Kẽo kẹt! Những tay chân giả không có bất cứ vật gì điều khiển nhưng lại bắt đầu chuyển động. "Anh đi vào đây làm gì thế, mau đi ra ngoài đi, tôi vẫn còn chưa chuẩn bị xong đâu." Lâm Phàm nhìn thấy Vương Minh Dương đi vào lập tức lo lắng, nhanh chóng xua tay nói. "Tôi, tôi..."...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.