Ba giờ chiều. Lâm Phàm vẫn như trước chưa dừng lại, hơn nữa trong thời gian dài như vậy hắn vẫn chưa uống ngụm nước nào, sao có thể chịu đựng được. “Tôi đi vào.” Lão Trịnh không muốn nghĩ nhiều như vậy nữa, ông ấy không thể để lão Lâm tiếp tục vẽ nữa, đừng để đến cuối thật sự lại xảy ra chuyện. Dù sao trong lịch sử cũng đã có tình huống như vậy, cái gì mà dốc hết tâm huyết, khi hoàn thành bức tranh thì chết bất đắc kỳ tử. Dựa theo câu nói, dốc...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.