Mục lục
Nhân Sinh Hung Hãn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Minh Dương nhìn thấy những lời này thì hoàn toàn ngây người, người này vậy mà mẹ kiếp lại không nể mặt mình như thế.

Vương Minh Dương lại không biết được rằng những lời này đều là Lâm đại sư gõ ra, thế nhưng mà trong lòng thì lại như nhỏ máu.

Đối với Lâm Phàm mà nói, có tiền không thu không phải là ngốc sao?

Nhưng bách khoa toàn thư đáng ghét này lại nhắc nhở Lâm Phàm.

"Nói lời phải giữ lấy lời, xem bói miễn phí là miễn phí, nếu thu phí sẽ bị chém về thành thiểu năng trí tuệ."

Trí em gái anh á, mẹ nó một triệu này cứ thế mà bay mất…

"Không được, Vương Minh Dương tôi nói một là một, nói hai là hai, đưa số thẻ của anh đây.”

Lâm Phàm nhìn giọng điệu kiên định này, trái tim càng thêm đau đớn nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể nhịn đau mà gõ ra một dòng.

"Miễn phí chính là miễn phí, Lâm đại sư tôi nói được làm được."

Vương Minh Dương giờ phút này thật sự nổi giận, đúng là cho tới bây giờ chưa từng thấy có người không cần tiền: "Anh có bệnh đúng không? ”

Vốn dĩ trong lòng Lâm Phàm còn đang nhỏ máu, nhưng khi nhìn thấy những lời này cũng phải bực bội.

"Con mẹ nó, anh mới có bệnh. Đại sư tôi đây cứ không nhận đấy thì sao, anh làm được gì tôi nào?” Lâm Phàm nổi giận, con mịa nó, ông đây xem bói giúp cho, tính được vận may như thế vậy mà bây giờ lại quay lại chửi ông.

"Có khí phách, con mẹ nó anh rất có khí phách. Báo ra địa chỉ đi, ông đây bắt anh không nhận cũng phải nhận." Vương Minh Dương thật đúng là chưa bao giờ gặp phải tình huống thế này, tính tình bướng bỉnh đến mức này là cùng. Ông đây chủ động đưa tiền mà còn có người không nhận sao?

"Đại sư tôi đây nói không nhận là không nhận, anh nghe kỹ cho tôi. Văn phòng Lâm đại sư số 8861 phố Vân Lý Thượng Hải, tôi mà nhận thì làm cháu của anh."

"Cháu trai đúng không, anh mà không nhận thì tôi làm cháu trai của anh, chờ đấy cho tôi."

Ở trong một tầng hầm cũ nát nào đó, kẻ có tên weibo là Thu Đao Chặt Cá đang ngồi vắt chân một bên nhìn bình luận mắng chửi trên màn hình. Trong lúc nhất thời cũng ngây người, sau đó hô lên một tiếng.

"Hai cái tên này là bị ngu rồi đúng không?”

Ngày hôm sau, tại số 8861 đường Vân Lý.

Địa điểm mới khai trương này cũng không khiến cho bao nhiêu người chú ý, ngược lại còn khiến cho một ít nhân viên phục vụ của những cửa hàng xung quanh cảm thấy hứng thú.

"Cửa hàng xem bói đối diện hình như có người mới tiếp nhận."

"Chắc không được mấy tháng khẳng định phải đóng cửa, bây giờ còn ai còn tin cái thứ này chứ."

"Ông chủ hình như là một người trẻ tuổi, còn là một anh chàng đẹp trai."

"Đẹp trai thì càng khó khăn hơn, mấy tên nhóc miệng còn hôi sữa càng không đáng tin."

....

Ngày đầu tiên khai trương, Lâm Phàm tràn đầy ý chí chiến đấu.

Ở đây là Thượng Hải huy hoàng, chỉ cần mình cố gắng thì việc trở thành quý nhân trong lòng người người là chuyện vô cùng đơn giản.

Điền Thần Côn trấn tĩnh ngồi một chỗ, vừa uống trà vừa mở ‘phương pháp xem tướng của Tiêu Tương’ ra xem. Đã thế hôm nay Điền Thần Côn còn mặc một bộ trường bào, nhìn qua thật đúng là có một chút ý vị.

Từ sáng đến chiều, thời gian trôi qua từng phút từng giây.

Trên đường phố người đến người đi nhưng điều khiến Lâm Phàm cạn lời chính là, cả nửa ngày rồi mà ngay cả một bóng ma cũng không có.

Điền Thần Côn cũng đứng ngồi không yên, trang sách cũng lật rất nhanh. Sau đó ông ta đứng lên nói: "Không được, cứ tiếp tục như thế này tuyệt đối không thể được, nhất định phải chủ động ra tay.”

"Là như thế nào?" Mặc dù Lâm Phàm có bản lĩnh thật sự nhưng đã khai trương nửa ngày rồi. Không những không có người mà ngay cả một con ruồi cũng không có, toàn bộ cửa hàng rõ ràng là rất vắng vẻ.

Điền Thần Côn đứng ở cửa, nhìn người qua lại, tròng mắt ẩn giấu dưới kính râm đảo qua đảo lại như rang lạc. Đột nhiên, Điền Thần Côn bước lên một bước ngăn lại một người đàn ông đang đi trên đường.

Điền Thần Côn không nói thêm gì, chỉ là phát ra một giọng nói kỳ lạ: "Vị tiên sinh này, tướng mạo của anh thật sự không tầm thường.... ”

Lời này còn chưa nói xong Điền Thần Côn đã bị người đàn ông trung niên kia ngắt lời: "Giả thần giả quỷ, nếu như ở chế độ cũ, ông chính là đối tượng bị phê đấu (bị xử lý công khai). ”

“Gì cơ!” Điền Thần Côn sững sờ. Sau khi người đàn ông trung niên kia đi xa, Điền Thần Côn mới phản ứng lại: "Em gái nhà ông.... ”

Lâm Phàm nhìn tình huống bên ngoài rồi lắc đầu. Tất cả đều không giống như mình nghĩ.

Đừng nói ngày đầu tiên khai trương mà một vị khách cũng không có nhé, vậy khác gì bị hớ đâu.

Người có duyên không mời cũng đến, người vô duyên mời đến cũng đi.

Nghĩ thông suốt điều này, Lâm Phàm trở nên nhàn nhã. Hắn lấy điện thoại di động ra, chơi weibo một lúc.

"A!"

Đúng lúc này, một Weibo có tên SpongeBob Kawaii đã để lại một tin nhắn.

"Trần Hâm Y, nữ, mùng bốn tháng ba năm 1994, giờ Tý, xem sự nghiệp."

Lâm Phàm ngược lại không nghĩ tới, công việc trên weibo này còn hot hơn so với bên ngoài thực tế, đây cũng là một loại đau khổ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK