Sắc mặt Ngô Vân Cương nghiêm túc: “Tiếc là trước đây khi cậu nhắc nhở chuyện của Tôn Liên Dân, ông ấy không thèm để ý đến. Lần này tôi đến đây thật ra vì tình nghĩa bạn bè, không thể bỏ mặc không quan tâm. Tôi biết ông ấy có hối hận cũng đã muộn.” Lâm Phàm phất tay: “Tôi không quan tâm ông ta có hối hận hay không, Ngô tổng đã lặn lội đến Thượng Hải, tôi cũng không thể để ông đi tốn công vô ích. Tôi chỉ nói một câu, nên bồi thường thế nào...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.