Lâm Phàm đành lắc đầu cười: “ Tôi nói này, anh thật không có lương tâm nha! Cái miệng này cũng tham ăn quá đi”. Vương Minh Dương vui vẻ nói: “Cái này không phải là tham ăn! Ai kêu cậu cho tôi nếm thử tài nghệ của cậu chứ?. Nếu tôi là nữ, cho dù phải bỏ thuốc cậu thì tôi cũng phải cưỡi cậu cho bằng được, như vậy thì mỗi ngày tôi đều có thể quấn lấy cậu rồi.” “Một ông già như anh mà lại nói những lời như vậy không thấy buồn nôn hay sao”...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.