Lâm Phàm liếc mắt nhìn, cũng không có trả lời lại. Việc này xem như đã chấm dứt tại đây, hắn cũng không quan tâm được nhiều như vậy. Điện thoại gọi đến. Lâm Phàm nói: “Lần này, thật sự cảm ơn anh.” Vương Minh Dương nói: “Có gì đâu mà phải cảm ơn, quá khách sáo rồi. Nếu cậu nói sớm một chút, tôi đã cho người xử lý bọn họ rồi.” Lâm Phàm cười nói: “Nói chuyện phải cần bằng chứng mà. Nếu như không phải bọn họ chảnh như vậy, tôi cũng sẽ không tìm anh đâu....
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.