"Ngô tổng đừng nghĩ chuyện này nữa. Cố hết sức là được rồi, huống hồ không phải bây giờ đã được thả rồi sao?" Lâm Phàm nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của Ngô Vân Cương thì nở nụ cười. Ngô Vân Cương hơi xấu hổ nói: "Không phải, anh tới địa bàn của tôi, thế nhưng tôi lại không có biện pháp giúp anh, không phải là rất mất mặt hay sao?” Lâm Phàm xua tay nói: "Được rồi, không nói chuyện này nữa, cùng nhau ăn cơm đi. Cũng lâu rồi không có tụ tập, thuận tiện nghe dự...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.