Lâm Phàm cười, duỗi một ngón tay ra, khẩy nhẹ một cái, trong nháy mắt ba lá bài đều lật lên. “Xin lỗi anh. Hình như bài tôi lớn hơn của anh rồi.” Trần Lực Hào còn đang gom tiền thì trong tích tắc trở nên ngây dại, trong mắt thoáng hiện lên vài tia không thể tin được. “Chuyện này sao có thể.......” Mọi người bây giờ cũng vừa sợ hãi vừa thán phục vô cùng, cảm thấy đây là việc không thể tưởng tượng được. Mà Vương Minh Dương lại càng thêm chắc chắn một điều. Đó chính...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.