"Không được." Ngô U Lan lập tức nói, sau đó nắm chặt nắm đấm: "Công việc này là của tôi, ai cũng không cướp được.” Lâm Phàm cười, vỗ nhẹ đầu Ngô U Lan: "Ừm, vậy thì tốt rồi, cho nên sau này cô cũng đừng có ý nghĩ như vậy. Nếu cô đi rồi, tôi sẽ thấy rất buồn chán đó.” Ngô U Lan cúi đầu, sắc mặt ửng đỏ: "Anh Lâm, anh yên tâm đi, nhất định tôi sẽ làm tốt sự nghiệp của mình.” "Cố lên, tôi coi trọng cô." Lâm Phàm nắm chặt nắm tay nói....
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.