"Bà nội, con mệt chết đi được, lúc về bà cõng cháu đi!" Đứa nhỏ kia nhìn như mới học lớp một. Ngồi ở trên ghế mà tay cứ làm loạn, đổ hết tăm lên mặt bàn ra chơi đùa. "Được! Lúc về bà nội cõng. Cái này không thể chơi, trả về chỗ cũ đi!" Bà lão bất lực nói. Đứa trẻ không vui: “Không! Cháu muốn chơi!" Lâm Phàm thấy cảnh này thì lắc đầu, cảm thấy đứa bé này thật lì lợm. Chỉ là hắn cũng không nghĩ nhiều mà nghĩ xem sau khi ăn mì xong...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.