“Không biết, tâm trạng có chút không đúng cho lắm.” “Tên kia là ai, hình như Lương thiếu gia quen hắn.” Lương Hồng Thiên vươn tay ra, hô hấp bắt đầu dồn dập: “Rốt cuộc anh muốn làm cái gì, tôi đắc tội gì với anh mà anh lại đối xử với tôi như vậy. Chuyện mấy ngày trước cũng không có thành mà, anh có nhất thiết phải làm như thế không? Đánh thì cũng đã đánh, còn đánh liên tiếp mấy ngày, anh có suy nghĩ qua cảm nhận của tôi hay không?” Lâm Phàm kinh ngạc ồ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.